Làm cha mẹ thời nay: vừa nuôi con vừa né “flex”

Làm cha mẹ thời nay: vừa nuôi con vừa né “flex”
Illustration by 51581 from Pixabay

Nếu bạn nghĩ làm cha mẹ là chuyện đơn giản – kiểu như cho con ăn, đưa con đi học, rồi tối đọc truyện cổ tích – thì xin chúc mừng, bạn đang sống ở… thế kỷ trước.

Nuôi con thời nay giống như chơi một game sinh tồn – nhưng thay vì zombie, bạn phải đối đầu với… các thần đồng nhí. Tôi stress, stress kinh khủng. Nhìn quanh, cháu nào cũng biết đàn, biết múa, biết ba thứ tiếng, biết đọc từ trong bụng mẹ. Còn con tôi? Biết ăn, biết chơi, biết cười – thế thôi.

Con tôi học piano. Vợ chồng tôi thì nghĩ: “Cho con học để phát triển cảm âm.” Con thì thấy cô giáo đánh đàn hay quá nên cũng muốn học. Vậy là cho học. Nhưng bạn tôi bảo: “Phí thời gian! Phải học thêm mới có tương lai.” Con họ chưa đầy 1 tuổi đã học lớp phát triển trí tuệ. Tôi nghe mà chỉ muốn hỏi: “Trí tuệ nào vậy? Trí tuệ siêu nhân à?”

Con tôi học gần 2 năm, giờ đánh được mấy bản đơn giản. Cô giáo khen tiến bộ. Tôi mừng rơi nước mắt. Nhưng rồi nghe kể bạn học của con mới học vài tháng đã đánh được “Für Elise”, “Turkish March”. Nghe nhạc 10 lần là đánh lại được. Tôi tính sơ sơ, con tôi chắc phải học 10 năm mới theo kịp. Nếu không có gì thay đổi thì lúc đó bạn kia đã ra album rồi.

Mẹ bạn ấy kể cháu học đủ thứ: quần vợt, ba lê, khiêu vũ… môn nào cũng giỏi. Tôi nghe mà thấy con mình giống nhân vật phụ trong phim siêu anh hùng – có mặt cho vui thôi.

Con tôi sắp vào lớp 1, biết đọc bảng chữ cái, đang tập viết thư cho bạn. Tôi hí hửng khoe. Ai ngờ bị dội ngay vài gáo nước đá. Người ta bảo: “Con tôi 3 tuổi đã đọc hiragana, giờ 3 tuổi rưỡi đọc katakana.” Rồi quay sang hỏi (đểu) tôi bí quyết dạy con. Tôi chỉ muốn trả lời: “Bí quyết là… không làm gì cả.”

Nghe họ kể, hình mẫu lý tưởng là một cháu 2 tuổi biết đọc, thích đọc sách hơn đi chơi. Giờ chưa vào tiểu học đã thi chứng chỉ tiếng Anh dành cho học sinh trung học. Tôi nghe mà muốn hỏi: “Cháu có phải người trái đất không?”

Con tôi thích vẽ, thích nặn đất, thích “chế tác”. Tôi thấy sản phẩm đẹp, khoe lên mạng. Nhưng rồi phát hiện có cháu chưa đầy 2 tuổi đã nặn đất, chấm màu thành tranh như Picasso. Sản phẩm của con tôi nhìn lại như… giấy vụn nghệ thuật. Biết thế không khoe cho đỡ quê.

Gần đây con tôi thích chơi cầu lông. Một người bạn hỏi: “Sao có thời gian chơi nhiều thế?” Rồi tiện thể khoe: “Con tôi mỗi ngày làm 10 tờ print, không có thời gian chơi.” Tôi chưa kịp hỏi “print là gì?” thì họ đã nói thêm: “Cháu chỉ thích print.” Vâng, thích học đến mức không cần chơi – đúng chuẩn thần đồng.

Nhưng chưa hết. Có cháu hơn 2 tuổi mỗi ngày làm 30 tờ print, giao tiếp bằng 3 thứ tiếng, học thêm tiếng Anh mấy buổi mỗi tuần. Tôi nghe mà chỉ biết thở dài: “Các cháu đã là thần đồng còn ham học hỏi, người thường như con tôi theo sao nổi?”

Sau một vòng tham quan thế giới thần đồng, tôi rút ra một chân lý: nếu con bạn chưa biết đọc ở tuổi 2, chưa giao tiếp bằng 3 thứ tiếng ở tuổi 3, chưa chơi được “Für Elise” sau 5 buổi học piano… thì xin chia buồn, bạn đang nuôi một đứa trẻ bình thường.

Nhưng mà khoan đã – bình thường thì sao? Bình thường là được ăn, được chơi, được cười, được sống đúng tuổi. Bình thường là không phải làm 30 tờ print mỗi ngày như thể đang luyện thi đại học. Bình thường là có thời gian để… thở.

Thế nên, tôi quyết định: không chạy đua nữa. Tôi sẽ nuôi con theo phong cách “chậm mà chắc”, “không giỏi nhưng vui”, “không thần đồng nhưng thần thái”. Vì sau tất cả, tôi không cần con trở thành thiên tài – tôi chỉ cần con hạnh phúc, và tôi thì… sống sót qua mùa nuôi dạy con.

Tôi xin lỗi nếu bài viết có bất kỳ typo nào. Nếu bạn nhận thấy điều gì bất thường, xin hãy cho tôi biết.

Nếu có bất điều gì muốn nói, bạn có thể liên hệ với tôi qua các mạng xã hội, tạo discussion hoặc report issue trên Github.