Du lịch Quy Nhơn – chuyến đi bão táp
Sau khi nghỉ việc để tìm một chỗ khác phù hợp với mình hơn, trong lúc vẫn còn đang chờ thì mình cũng rảnh rỗi. Rảnh rỗi sinh nông nổi, nên tranh thủ đi du lịch luôn. Nhưng đi đâu cũng là cả một vấn đề. Sau khi cân nhắc nhiều yếu tố thì cả nhà quyết định đi Quy Nhơn.
Lần này đi Quy Nhơn, thật tình cờ và cũng thật bất ngờ, nhà mình đã đi đúng vào tâm bão (bão Matmo – cơn bão số 5 theo cách gọi ở Việt Nam). Có thể nói đây là trải nghiệm mà không phải ai cũng may mắn trải qua trong đời :D
Chuẩn bị
Việc chuẩn bị cho lần đi chơi này diễn ra rất ngắn, chỉ có tầm 3 ngày. Một điểm hơi bất ngờ cho cả nhà mình là vừa mua vé máy bay hôm trước, thì hôm sau nhận được tin cơn bão số 5, và đặc biệt cơn bão này đang hướng vào đúng chỗ mình định đi. Nhưng thôi thì bất chấp, đã quyết rồi thì cứ thế mà đi.
Các chuyến bay từ Hà Nội đến sân bay Phù Cát rất nhiều, ngày nào cũng có vài chuyến nên việc sắp xếp lịch trình tương đối thuận lợi. Ngay từ lúc mua xong vé máy bay, vợ mình đã liên hệ với một số lái xe dịch vụ du lịch trong đó và cùng họ sắp xếp lịch trình. Dịch vụ thuê ô tô có lái ở Quy Nhơn rất phát triển, có thể nói là hơn hẳn Tuy Hoà nên cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Lần này nhà mình đi 4 ngày 3 đêm, nên thời gian thoải mái hơn khá nhiều lần đi Phú Yên trước. Sau khi trao đổi với một vài lái xe (thực ra là vợ mình trao đổi), cả nhà quyết định thuê lái xe tên Tùng, với lịch trình mình thấy là phù hợp nhất:
- Ngày đầu tiên đón ở sân bay, sau đó ghé qua chùa Thiên Hưng và tháp bánh ít (ở gần sân bay) rồi về khách sạn.
- Ngày thứ 2 đi Kỳ Co, Eo Gió, đồi cát Phương Mai và Tịnh Xá Ngọc Hoà, đó là những điểm khá gần nhau nên tiện đường, trên đường về thì qua FLC Safari chơi một chút.
- Ngày thứ 3 đi bãi Hoàng Hậu, tháp đôi (tour city) vì các điểm này đều ở trong thành phố.
- Ngày cuối cùng đi mua quà rồi đưa ra sân bay, vì mình chỉ ở đó hết buổi sáng nên cũng không muốn đi nhiều.
Một điểm mình thấy khá văn minh, đó là dù mình liên hệ với nhiều lái xe cùng một lúc, cuối cùng chỉ chọn 1 người, nhưng những người khác vẫn nói chuyện với mình rất vui vẻ, thậm chí còn chúc mình có một chuyến đi tốt đẹp.
Một điểm nữa là khi mình đi chuyến này, con mình vừa qua sinh nhật lần thứ 2. Vì vậy vé máy bay có đắt lên một chút, bù lại nhà mình lại có thể mang được nhiều hành lý hơn. Thực ra hành lý nhiều cũng không cần thiết lắm. Vì mình thấy rằng, bé càng lớn, đồ đạc cần mang đi đu lịch lại càng ít hơn.
Xe đưa đón ra Nội Bài mình vẫn thuê lái xe Đông, đã đi nhiều lần nên cả mình rất yên tâm.
Lần đi chơi này điều mình lo nhất, là việc con gái mình thường ngủ khá muộn và sáng hôm sau cũng dậy khá muộn (thực ra thì hôm nào ngủ sớm thì hôm sau cũng vẫn dậy như thế). Nếu như cứ giữ thói quen như vậy (dậy lúc gần trưa) thì rất khó để đảm bảo được lịch trình như dự kiến ở trên. Với trường hợp này thì điều duy nhất mình có thể làm là cố gắng đi ngủ sớm và dậy sớm làm gương cho con, và hy vọng đó sẽ là một tấm gương tốt :D
Ngày đầu tiên: đúng như kế hoạch
Đi từ Hà Nội – Quy Nhơn
Nhà mình bay chuyến 1h chiều nên việc ra sân bay không cần gấp như những lần trước. Hôm đó cả nhà ăn trưa sớm, ăn cũng nhẹ nhàng thôi (bún) sau đó thì xe đến đón ra sân bay. Việc check-in rồi vào nhà chờ, lên máy bay diễn ra rất thuận lợi. Máy bay xuất phát đúng giờ, đến nơi cũng đúng giờ (thực ra thì có lệch vài phút không đáng kể).
Quá trình bay chỉ có một vấn đề nhỏ, đó là ở Quy Nhơn mây rất dày, khi máy bay hạ độ cao chuẩn bị hạ cánh nhiều lúc mất độ cao quá nhanh, cảm giác như rơi tự do vậy. Bé nhà mình đã lớn, bắt đầu biết sợ, những lúc như thế bé cứ gọi “Bố ơi, sợ!”, thương lắm (thực ra có lúc rơi lâu lâu, bố nó cũng hơi sợ). Được một lúc thì bé ôm tay bố cho đỡ sợ mà ngủ luôn.
Hạ độ cao một lúc xuống thấp hẳn thì lại trở lại bình thường, phi công hạ cánh nhẹ nhàng. Khi hạ cánh thì có đường dẫn vào trong sảnh nên việc xuống máy bay cũng rất nhanh chóng. Sân bay Phù Cát là sân bay lớn, có cả sảnh quốc tế, mình thấy nó còn to và đẹp hơn cả sân bay Phú Quốc.
Trong lúc đi vào sảnh thì chỉ tranh thủ chụp được bức ảnh này thôi
Nhà mình không có hành lý ký gửi nên không phải chờ lấy hành lý, lúc ra đến sảnh thì gọi cho lái xe Tùng. Ông này người Bình Định mà nói khá dễ nghe (khác hẳn tưởng tượng ban đầu của mình), đặc biệt là dễ nghe hơn người Phú Yên là tỉnh ngay bên cạnh. Lái xe lúc ấy đang ngồi cà phê ở ngoài sảnh, nghe ông bảo thì sáng 10h đưa khách ra sân bay rồi chờ mình luôn ở đó, không rõ đã ăn uống gì chưa.
Tham quan chùa Thiên Hưng
Sau khi xe đón mình thì đi qua chùa Thiên Hưng tham quan. Nghe lái xe bảo thì thời tiết từ sáng là mưa bất chợt một lúc rồi tạnh nên cứ tham quan thoải mái, không có vấn đề gì cả. Lúc mình xuống sân bay thì trời tạnh rồi, đi đến chùa thì bắt đầu mưa nhẹ.
Chùa rất rộng, các nét trạm trổ cả bằng gỗ và đồng đều thuộc dạng tinh xảo chứ không phải thô ráp, chứng tỏ tay nghề điêu khắc cao. Mấy thấy chùa là dạng mới xây chứ không phải cổ, xây chùa chắc cũng tốn không ít tiền của.
Một điểm mình thấy khá mất cảm tình, là trong chùa có ảnh thờ ông Trần Bắc Hà ngay điện chính. Chùa chiền mà thờ những gì ngoài Phật, với mình là không ra gì. Nghe lái xe bảo là cũng có liên quan đến nhau thật, nên chùa này cũng trong diện bị điều tra.
Bên cạnh chùa còn đào một cái hồ, dáng kiểu uốn lượn, rất hợp phong cảnh. Lúc mình ra đến đó thì trời mưa to, khu này đang sửa lại nền đá cộng với nhiều cửa đã bị khoá (chắc do bị điều tra nên sợ công chúng xem rồi xì xào) nên nhà mình cũng không tham quan được nhiều.
Chờ một lúc mưa ngớt thì nhà mình ra tham quan tháp Thiên Hưng rồi đi luôn ra cổng về vì tháp ở gần cổng.
Đường vào tháp này thiết kế khá dị, phải trèo qua một hòn non bộ lên tầng 2. Trời mưa đường trơn, bế theo con nhỏ thì có hơi khó khăn một chút, thanh niên đi một mình thì không vấn đề gì.
Sau khi đi lên tầng 2 thì mình biết đó là một cái sân rộng, xung quanh trồng rất nhiều loại cây, ở giữa có một giếng trời, xung quanh miệng giếng là tượng các La Hán. Nhưng tổng cộng chắc chỉ hơn chục La Hán thôi chứ không được 500 La Hán cho đầy đủ. Thực ra các giếng trời đó là sau khi đi xuống tầng dưới mình mới biết, chứ lúc ở trên mình còn nghỉ đó là một hòn non bộ khác.
Ở trên đó có một người đang quét lá cây, trời mưa nhiều nên lá rụng đầy sân, ông ấy quét một lúc thì cũng xong (nhanh phết). Nhờ ông ấy mà mình biết tên cây này là cây sa la, hay còn gọi là cây vô ưu. Ông ấy không phải là sư nhé, mà mình cũng không rõ tại sao không phải sư mà lại quét cái sân ở đó.
Tháp Thiên Hưng cùng với các ngôi nhà khác ở xung quanh đều khoá cửa hết (cùng nguyên nhân với việc khoá cửa các chỗ khác trong chùa, như lái xe nói), nên nhà mình chỉ có thể tham quan cái sân và chụp ảnh phong cảnh xung quanh mà thôi chứ không đi tham quan được nhiều. Ấn tượng nhất là hai ông hộ pháp ở cửa tháp, không biết ăn gì mà hai ông cơ bắp cuồn cuộn, múi nào ra múi đấy :D
Vì cửa đã bị khoá hết, không tham quan được gì nên một lúc thì nhà mình xuống tầng dưới. Mình đi theo lời ông quét sân, đi theo cầu thang ở gần thấp xuống dưới cho gần cổng chứ không đi ngược lại. Xuống tầng dưới thì đó cũng là một cái sân như ở tầng trên. Mình gọi là cái sân vì nó là clone từ tầng trên xuống, y hệt như nhau, ngoại trừ chỗ giếng trời họ làm một cái hồ nước nhưng không thấy bên trong thả cá hay gì, chứ thực ra nó không giống cái sân một tí nào.
“Cái sân” ở tầng một rất tù do bị tầng trên và cây cối, cột kèo xung quanh chắn hết tầm nhìn, lúc mình xuống đến đó trời lại âm u nên cũng chả có gì mà ngắm. Thế là cả nhà di chuyển ra xe để đi tiếp. Ra đến cổng gặp một bà bán lạc dạo (đi xe đạp), bà này nói mình không nghe thấy một chữ nào, khác hẳn ông lái xe, không biết đâu mới là giọng Bình Định chuẩn =))
Tham quan tháp bánh ít
Sau khi rời chùa thì xe đưa mình đến với tháp Bánh Ít. Mình chả hiểu cái tên đó từ đâu ra, vì nó là một cụm tháp Chăm, chả có tí gì giống cái bánh ít cả. Đến nơi thì có một bác bảo vệ trông coi cả khu thôi. Có một mình mà ở khu heo hút này thì vừa buồn vừa sợ. Lúc mình đến thì trời đã gần tối lại càng âm u.
Vé vào cửa cho cả nhà là 45k, không biết tính thế nào, chắc có cả tiền gửi xe nên mới lẻ thế. Thu tiền xong thì không có vé hay hoá đơn gì cả nên mình thấy hơi nghi nhưng thôi thì giá đó cũng vẫn hợp lý nên mình cũng không ý kiến gì nhiều.
Đường lên tháp bánh ít được xây thành các bậc thang đá nên việc đi lại không có trở ngại gì lớn lắm. Ngoài trừ một việc nhỏ là con đường đó đi qua một khu mộ, trên một ngôi mộ đã cũ, có một con chó con ngồi như tượng ở đó. Con chó rất dễ thương, toàn thân một màu lông xam xám, mình chắc chắn nó không phải tượng vì thỉnh thoảng nó vẫn quay đầu ngó nghiêng chứ không phải im hoàn toàn, nhưng rất ít. Nhìn thấy cảnh đó, lại cộng với trời đất âm u cuối ngày mình lặng thinh mất mất phú, đến thở còn không dám.
Đi qua khu mộ đó một đoạn ngắn thì đến tháp đầu tiên là Tháp Cổng. Tuy đường khá ngắn nhưng là lên dốc nên cũng hơi mệt. Tháp cổng là một tháp Chăm như những tháp khác mà mình biết, chỉ có chút khác biệt là nó không kín mà có cửa cả 4 phía để tiện cho việc đi lại, thế nó mới là Tháp Cổng.
Qua Tháp Cổng được một đoạn nữa thì đến một khoảng đất rộng. Lúc này mình có 2 lựa chọn: Đi thẳng lên tháp chính hoặc đi sang trái, bên đó cũng có một tháp nhỏ hơn. Vì là một khoảng đất rộng nên rất thích hợp cho việc chụp ảnh, lại có nền xa xa là tháp Chăm thì càng hợp. Vì trời mới mưa nên có mấy vũng nước, chỉ cần chọn góc chụp một chút là ổn.
Đến chỗ này nhà mình chọn đi thẳng lên tháp chính, vì trời đã muộn mà tháp chính to đẹp hơn hẳn các tháp khác nên ưu tiên trước. Đi thêm một lần leo bậc nữa là lên đến nơi. Tháp chính và một tháp khác nhỏ hơn ở bên cạnh được xây ở trên đỉnh đồi, đó là một khu đất khá bằng phẳng (có lẽ được làm phẳng lúc xây tháp). Ở trước hai tháp Chăm lòi ra một đám bê tông được đổ, chả hiểu để làm gì, hơi lạc phong cách kiến trúc.
Vì trời đã tối, âm u lại cộng với tiếng dơi kêu liên tục phát ra từ tháp nên nhà mình chả ai có nhu cầu vào bên trong khám phá cả, chỉ đứng ngoài chụp ảnh vậy thôi. Với lại mình biết người Chăm theo đạo Bà La Môn nên kiến trúc cũng như thờ cúng của họ rất khác với mình. Chỉ có điều không biết tháp này còn giữ lại nguyên gốc như ban đầu hay không thôi. Vì lần đi tháp Nhạn mình thấy người ta (chắc là người Kinh) đã thay đổi, chuyển sang Ngọc Hoàng hay thần thánh gì tương tự rồi. Sau này khi xuống dưới hỏi bác bảo vệ thì bác bảo trong đó thờ thần Shiva (của đạo Hindu), chả biết đúng hay sai nữa.
Bên cạnh là tháp Hoả (có biển ghi như thế chứ chả thấy hoả chỗ nào), tháp này bé hơn mà kiến trúc không đặc sắc bằng. Tháp này mình nhìn vào trong thấy trống chứ không thờ cúng gì cả, cũng không có tiếng rơi kêu. Nhưng nhà mình cũng chả vào làm gì cả, mà ở ngoài chụp ảnh check-in tí rồi đi xuống thôi.
Sau khi tham quan tháp Chăm xong thì nhà mình về khách sạn, lúc này trời đã tối. Mình đặt khách sạn Green Hotel ở khá gần biển (mà thành phố này thì về cơ bản chỗ nào cũng gần biển cả). Việc nhận phòng diễn ra nhanh chóng thôi, nhà mình ở trên tầng 7 càng dễ dàng cho việc ngắm cảnh. Khách sạn có thang máy nên việc ở tầng cao không có vấn đề gì cả.
Về khách sạn nghỉ ngơi một chút, lúc ấy đã hơn 8h tối, nhà mình quyết định đi ăn. Hỏi lễ tân khách sạn thì bảo ở gốc “này này”, mình đã nghiên cứu trước thì ở đó có nhà hàng Hoài Hương. Mình đi theo bản đồ thì một lúc là đến nơi, thực ra nó còn gần hơn cả trong bản đồ nữa (có lẽ bản đồ bị sai, hoặc nhà hàng có 2 cơ sở ở 2 bên đường).
Nhà hàng này có 2 menu món giống nhau chỉ khác giá, tương ứng cho khách ngồi phòng VIP và ngồi ngoài trời. Nhà mình chọn ngồi ngoài trời, cạnh bể cá Koi, nhưng lúc đầu họ vẫn đưa menu VIP cho, lúc sau mới đưa menu thì mình mới biết là có 2 menu khác nhau. Các món ăn ở đây được, giá cả hợp lý, so với Tuy Hoà thì hơn hẳn mặc dù là hai tỉnh gần nhau. Chứng tỏ Quy Nhơn đã phát triển du lịch từ lâu trong khi Tuy Hoà vẫn còn quá độ.
Sau khi ăn xong thì phần vì trời tối, phần vì đã mệt nên cả nhà không ra biển chơi nữa mà về khách sạn ngủ luôn.
Ngày thứ 2: bão về
Đi tham quan Kỳ Co
Sáng hôm đó, tuy bão đã khá gần (theo dự báo thời tiết) nhưng thời tiết ở Quy Nhơn vẫn rất tốt. Lúc mình dậy trời hoàn toàn không mưa, chỉ có chút gió, gió nhẹ chứ không phải bão đâu. Nên mọi việc ăn chơi vẫn theo kế hoạch.
Buổi sáng 8h mình hẹn lái xe đón cả nhà. Vì có con nhỏ hơi nhiều thủ tục nên xe xuất phát muộn mấy mất phút. Lái xe đưa nhà em đi ăn sáng món bún rạm ở quán Mỹ Hạnh. Con rạm về cơ bản là con cua sống ở vùng nước lợ. Người ta chế biến món bún rạm gần giống với bún riêu cua, được cái là nhiều riêu. Món này có cách ăn hơi dị là phải bẻ bánh đa nhỏ để ăn cùng.
Đặc biệt món này có vị cay đặc biệt, vợ mình bình thường ăn cay ngon lành thì kêu cay quá, mình bình thường không ăn được cay lại thấy chỉ hơi cay chứ không vấn đề gì.
Sau khi ăn sáng xong thì cả nhà đi tiếp. Nơi đầu tiên đi đến là Kỳ Co. Kỳ Co khá xa thành phố, đi xe mất hơn 40 phút, phải qua cầu Thị Nại là cây cầu vượt biển dài thứ nhì Việt Nam (trước khi cầu Đình Vũ - Cát Hải hoàn thành năm 2017 thì là cầu dài nhất).
Trên đường đi lái xe có giải thích về cách chơi Kỳ Co. Đi chơi Kỳ Co phải mua một tour 700k/người, sẽ có xe đưa đón ra Kỳ Co rồi về ăn trưa ở nhà hàng Mộc Viên gần đó. Sau mọi việc diễn ra thì mình hiểu rằng đây là tour riêng của hội nào đó liên kết với Mộc Viên mà thôi. Mình đã tìm hiểu trên mạng từ trước, thấy rất nhiều tour đi Kỳ Co, giá cả cũng không chênh lệch nhiều, từ 600-700k.
Khi mình đến nhà hàng Mộc Viên thì hơi shock vì nhà hàng này tên là Mộc Viên nhưng khác hẳn với các nhà hàng Mộc Viên khác mà mình đã nhìn thấy ở Quy Nhơn. Nó nhỏ hơn hẳn, chỉ ngang một quán ăn gia đình, vào đó có một người khác, có lẽ là người tổ chức tour, từ đây thì việc đi Kỳ Co chủ yếu là mình nói chuyện với ông ấy.
Vừa đến nhà hàng thì trời đổ mưa to, cả nhà chờ mãi không thay đổi gì nên quyết định vẫn đi. Sau khi trả tiền tour thì mình được chọn trước 7 món cho bữa trưa để nhà hàng chuẩn bị trước. Sau đó thì có một chiếc xe du lịch 16 chỗ đến đón mình đi Kỳ Co.
Xe này đi lòng vòng thêm 1 lúc để đón thêm khách rồi mới ra Kỳ Co. Lúc vào cổng thấy lái xe xuống mua vé, trời mưa, mình đã mua tour nên cũng không rõ vé vào cổng là bao nhiêu, nhưng mình khá chắc về việc họ không mua với giá niêm yết. Sau khi qua cổng thì xe đưa mình vào một nhà hàng trong khu du lịch, bảo đợi có xe sẽ đưa xuống Kỳ Co chơi. Mình cứ tưởng sẽ đi một mạch xuống Kỳ CO luôn cơ, nhưng không được.
Xuống Kỳ Co rất khó đi nên các lái xe bình thường không được xuống, phải là xe của khu du lịch đưa xuống mới được. Dù vào cổng bằng cách nào, đi bộ hay đi tour thì đến đó cũng đều phải đổi xe hết. Chờ một lúc, dù trời vẫn mưa nhưng lại có vẻ nhỏ đi, thì có xe đến đón đi xuống Kỳ Co. Tưởng xe chuyên dụng thế nào, hoá ra cũng là một xe du lịch 16 chỗ khác, khác nhau là ở tài xế mà thôi.
Đường xuống rất khó đi, công nhận là phải là tài xế chuyên đi đoạn đường đó mới có thể đi được, chưa kể đến trời mưa đường trơn các thứ. Biển Kỳ Co tưởng thế nào, chứ thực ra cá nhân mình thấy nó không đẹp, những bãi biển kiểu như thế này đi đâu chả gặp. Nhưng bù lại thì nó lại được đầu tư xây dựng rất nhiều công trình phụ trợ trên bãi biển để phục vụ việc sống ảo.
Lúc mình đến thì mọi thứ còn khá ngổn ngang vì vẫn đang trong quá trình xây dựng, có một cây cầu tình yêu chưa xây xong. Có lẽ định làm cầu cho người ta khoá vào, vứt chìa khoá xuống biển giống ở Pháp.
Chơi được một lúc thì thời tiết càng xấu hơn, mưa to mà gió cũng to, sóng đánh ầm ầm. Tài xế lại gọi bảo thời tiết xấu quá nên quay về thôi, vì vậy cả nhà đi về dù chơi Kỳ Co chưa đủ. Quá trình đi về ngược lại với lúc đến. Một lúc thì xe đưa nhà mình về nhà hàng Mộc Viên. Một điểm mình để ý là dù sát biển nhưng đường ở khu này bị ngập rất nặng, không hiểu làm thoát nước kiểu gì.
Đến nhà hàng thì họ mang đồ ăn trưa ra, vì đã chọn món từ trước nên nhà mình không phải chờ. Đi cùng mình còn 2, 3 đoàn khác nữa cũng tương tự như vậy. Thỉnh thoảng cũng có khách lẻ vào ăn, nhưng họ phải chờ khá lâu chứ không được nhanh như đặt từ trước.
Đặc biệt nhà hàng có món tráng miệng kinh điển của tuổi thơ không biết bao nhiêu người.
Nhà mình ăn uống hơi lâu, lúc ăn xong thì nghe tin Eo Gió đã đóng cửa không cho khách tham quan nữa thì quá nguy hiểm. Có hai thanh niên đi cùng mình ăn vội ăn vàng để chạy ra Eo Gió không biết có kịp không. Đi ăn chơi vào đúng ngày bão khổ thật.
Ăn uống xong xuôi thì thời tiết xấu hẳn, mưa liên tục, nhà mình nói chuyện với tài xế một lúc thì chốt lại là chỉ có đi về thôi chứ không làm gì được nữa. Vì Eo Gió đã đóng cửa là do có công văn yêu cầu từ 11h các điểm du lịch không được nhận khách do bão, nên tất cả các chỗ khác cũng thế thôi.
Trên đường về, thì thành phố bị ngập khá nhiều, có chỗ ngập sâu như tràn vào nhà đến nơi. Nhà mình muốn đi mua xôi quán Xôi Thơm để ăn tối mà không được. Lái xe bảo tầm 4h chiều này hầu hết các hàng quán đều sẽ đóng cửa hết do bão. Mình cũng hơi lo vì như vậy thì tối nay không biết ăn gì.
Lúc mình về đến khách sạn thì mới tầm 3h chiều nhưng gió đã bắt đầu to. Dự báo là tối nay bão sẽ đổ bộ, mà đổ bộ đúng vào Quy Nhơn mới căng chứ. Ở nhà nghỉ ngơi đến tối thì nhà mình quyết định vẫn đi ăn, với suy nghĩ rằng các nhà hàng xây kiên cố thì chắc vẫn mở cửa. Mình liên hệ với nhà hàng Hoài Hương thì họ bảo vẫn mở cửa nên nhà mình ra đó cho gần.
Vì trời bão nên nhà hàng không có chỗ ngồi bình thường, chỉ có phòng VIP. Lúc mình đến thì còn 1 phòng to nữa thôi, các phòng bé hơn thì đều có khách cả rồi. Nhà mình vẫn gọi món như hôm trước, ngoài ra thì thêm món hàu nướng nữa thôi. Lúc bấy giờ thì có chỗ ăn như này là quá tốt rồi.
Gió to quá nên nhân viên cũng không phục vụ được, vì vừa phải phải phục vụ vừa phải lo chỗ này đổ, chỗ kia đột, nhưng với mình thì điều đó cũng không quá quan trọng. Ăn một lúc thì phía bên kia đường bị cắt điện, tất cả các nhà tối om hết. Nhà hàng cũng bị gió thổi đổ bất biển hiệu phía trước, đổ vào xe của bà chủ làm móp đầu xe một ít.
Đón bão
Nhà mình ăn xong cũng hơn 9h tối, lúc ấy gió to quá, đổ cả bàn ghế trên tầng của nhà hàng, nên nhà mình nghĩ nên nhanh chóng đi về, trước khi gió to hơn vì bão đã rất gần. Nhưng vừa ra đến cửa thì gặp một trận gió to nữa nên lại phải trú tiếp.
Trong lúc trú mưa thì gặp bà chủ, nói chuyện bảo bão về nên cứ tầm 5-10 phút lại có một đợt gió to như thế. Lúc ấy gọi taxi thì không có xe nào chạy nữa, nhà mình có con nhỏ nên bà chủ có ý giữ lại không cho về.
Đợt mãi là gió chỉ có to thêm chứ không giảm đi, nhà mình quyết định đi về, vì khách sạn cũng gần, đi bộ chắc 5 phút là về. Nếu đi nhanh thì vừa đủ trong khoảng 2 đợt gió, chậm thì gặp 1 đợt là cùng. Trước khi về bà chủ còn dặn gặp gió to bao người nhớ bám vào nhau, kẻo bị thổi bay mất. Họ sợ mình từ Hà Nội vào không biết bão vùng biển như thế nào. Mà thực ra đúng là mình có biết bão biển như thế nào đâu.
Đường về khách sạn có một điểm hay là nó gồm nhiều đoạn ngắn vuông góc với nhau, nên có những doạn đường thẳng ra biển thì gió to, còn vuông góc thì ít gió hơn. Trên đường về thì đường ngập khắp nơi, cây cối ngổn ngang, dây điện có chỗ đứt rơi cả xuống đường. May mà họ đã cắt điện từ trước chứ không thì mình chịu không biết đi thế nào mà về.
Một điểm khó đỡ là mình đi tông của khách sạn gặp đường ngập rất đau chân, mà bỏ ra đi chân đất thì sợ giẫm vào cái này cái kia. Lúc ấy cũng chả đi giày được vì ngập mà đi giày thì cũng không ổn. Vì đi lại khó khăn nên mình về chậm hơn dự kiến, gặp một đợt gió to, may mà không bị thổi bay. Được cái là dù gió rất to nhưng mưa lại bé nên cuối cùng nhà mình vẫn về đến khách sạn nguyên vẹn, chỉ bị ướt chân chứ quần ào không sao hết.
Một đêm không ngủ
Về đến khách sạn thì điện đã mất, cầu thang phía trước thì bị thấm nước vào trong nên nhà mình nên phòng đành phải đi cầu thang phía sau. Trời mưa bão cắt điện thì hơi tối nhưng được cái hành lang có đèn thoát hiểm tích điện nên vẫn sáng được mấy tiếng.
Tuy hành lang vẫn có đèn nhưng trong phòng tối om, không có điện nên cũng không có nước nóng. Nhà mình đành không tắm rửa gì đi ngủ luôn. Có một điểm hơi bất lợi chút, đó là khách sạn mình ở cửa trước thì vuông góc với hướng gió nhưng phòng mình ở thì cửa sổ quay đúng ra biển, nên gió rất to.
Cửa sổ phòng mình dù khung nhôm cửa kính, nhưng chất lượng gia công rất kém. Có lẽ kính ở cầu thang cũng tương tự như vậy nên mới bị thấm nước vào trong. Lúc mình về phòng, rèm cửa đã ướt sũng, may mà phát hiện ra sớm nên nhà mình đã kê dịch cái giường ra chỗ khác nên chỉ bị ướt rèm và nước chảy xuống sàn chứ giường không bị ảnh hưởng gì.
Đêm hôm đó đúng là một đêm khó quên, cũng là một đêm kinh hoàng mà có lẽ chỉ nên trải qua một lần trong đời. Lúc mình về phòng gió đã bắt đầu to hơn và mình nghĩ bão cũng chỉ đến thế là cùng. Vì nhiều lần gặp bão rồi nhưng chưa lần nào mạnh đến như vậy. Nhưng thực ra đó chỉ là phần khởi động, vì sau đó gió còn mạnh hơn nhiều.
Gió rít lên từng hồi, mỗi lần là cửa sổ phòng, dù là khung nhôm cửa kính cũng rung lên bần bật, nghe như có ai đạp cửa từ bên ngoài. Lúc đầu mình còn hóng bão biển, thỉnh thoảng còn mở cửa sổ ra xem thời tiết bên ngoài như nào. Nhưng sau khi gió rít mạnh quá thì mình không mở ra được nữa. Vì gió quá to, mở ra sợ không đóng được cửa vào, hoặc gió giật mạnh hỏng cả cửa thì vừa phải đền vừa bị gió lùa.
Đến gần 12h đêm thì gió rất to, cả nhà mình muốn ngủ mà không tài nào ngủ được. Vì cửa đập nhiều quá, cứ 5 phút lại một cơn gió nổi lên, lại một đợt cửa đập thình thình nữa.
Lúc bấy giờ điện đã mất nên phòng còn tối nữa chứ. Sau mấy tiếng mất điện thì đèn thoát hiểm cũng không còn năng lượng dự trữ nữa, thế là cả khách sạn tối om. Ngoài đường gió to, nhưng thực ra mưa không có mấy. Một cái chung cư gần chỗ mình có hai ông bảo vệ, cứ một lúc lại cầm đèn pin đi soi soi sắp tầng trệt. Có một cái ô tô, không rõ là có việc gì lại đi dọc theo bờ biển vào lúc mưa bão như thế.
Một vài khách sạn ở gần chỗ mình ở, có lẽ có máy phát điện, nên vẫn còn hóng được ra đường một chút. Gió thổi mạnh cây cối cứ đổ rạp hết, có cây trông như nằm ngang ra đường, không biết là bật gốc hay chưa. Nói thật là vào thời điểm đó, mình rất là gato với những chỗ vẫn còn điện như vậy. Cảm giác không có điện thì sự văn minh của cuộc sống cũng biến đi đâu mất vậy.
Cả khách sạn tối om, cửa sổ cứ một lúc lại rung bần bật. Thật sự là trong tình cảnh đó có muốn cũng không thể nào ngủ được. Chả biết làm gì trong tình cảnh đó, cả nhà mình ngồi ngắm ra cảnh bên ngoài cửa sổ, dù cũng không nhìn được nhiều vì tối, và cảm nhận nhưng cơn gió giật đập vào cửa sổ, coi như trải nghiệm một cơn bão ngay tại vùng biển, mà không phải ai cũng may mắn đi du lịch đúng vào tâm bão như vậy.
Được một lúc thì mệt quá, mình cũng không nhớ cả nhà mình đã ngủ như thế nào nữa.
Ngày thứ 3: tan hoang sau bão
Sáng sớm hôm ấy nhà mình dậy khá sớm, không biết tại sao mà hôm trước ngủ muộn thế hôm sau vẫn dậy sớm, mà không thấy mệt. Ngủ dậy thì bão đi qua, nhà mình nhìn ra cửa sổ thấy trời quang mây tạnh, không mưa mà cũng không có gió. Điều này khá bất ngờ vì thường sau bão vẫn còn hoàn lưu gây mưa.
Dậy được một lúc thì lái xe gọi điện, bảo đêm qua bão về thành phố thiệt hại rất nặng. Ông ấy vừa đi một vòng quanh thành phố thì đổ vỡ khắp nơi, nhiều hàng quán đóng cửa. Tuy nhiên theo kế hoạch thì nhà mình vẫn lên đường, tuỳ tình hình cụ thể mà tính.
Đi tham quan mà không được
Đầu tiên thì cả nhà đi ăn sáng, bún cá Ngọc Liên. Đây là một nhà hàng có tiếng, tuy nhiên do ảnh hưởng của bão nên thực phẩm không nhiều, chỉ có thể lựa chọn một số món trong menu mà thôi. Nhà mình gọi hai bán bánh canh chả cá cho nhanh.
Ăn sáng xong, cả nhà tiếp tục lên xe đi đến các điểm đã định trước là bãi Hoàng Hậu, tháp đôi. Nhưng cả hai nơi đều đóng cửa không đón khách vì bão. Nhà mình thử gọi điện cho FLC Safari thì cũng được thông tin là họ cũng đóng của do bão, ngày mai mới mở cửa trở lại. Vậy là chẳng có gì chơi, nhà mình đành quay lại khách sạn.
Trên đường đi thì mình mới thấy đúng là thiệt hại do bão nặng thật. Cây đổ khắp nơi, cành lá ngổn ngang. Nhiều chỗ dây diện rơi của xuống đường. Cổng chào vào thành phố làm bằng thép cũng bị đổ, mà nghe nói lần nào có bão cái cổng đó cũng đổ, không hiểu làm kiểu gì.
Nhiều đoạn đường cây đổ gần hết, một làn đường không thể đi được. Sinh viên đại học Quy Nhơn được huy động để dọn dẹp đống cây đó, nhưng đúng là sức người có hạn, chắc phải mấy ngày mới giải quyết xong.
Trên đường đi về mình có ghé qua một cửa hàng bán đồ đặc sản. Cũng không định mang về nhiều nhưng vào đây thấy nhiều đồ hay quá nên nhà mình cũng mua một ít, chủ yếu là đồ ăn.
Trưa hôm đấy nhà mình ăn đồ mang theo luôn ở khách sạn, phần vì nhà hàng đã đóng cửa quá nhiều, chẳng biết ăn ở đâu, phần vì mang đi nhiều đồ, lại mới mua thêm đồ ăn, không muốn mang về cho nặng.
Tour city bộ hành
Ăn trưa xong mình định ra bờ biển chơi, vì từ khách sạn mình ra rất gần, thời tiết lại đang đẹp. Tuy nhiên, ăn xong còn mình lại ngủ mất, chắc do đêm qua ngủ ít mệt nên cả nhà đành đợi thêm. Đến khoảng 3h chiều thì bé mới dậy cả nhà mới lên đường đi chơi được.
Nhà mình ra bãi biển gần khách sạn chơi. Mới qua cơn bão nên thực ra nó khá bẩn, nhiều thứ kiểu như rong rêu, bèo tây trôi dạt vào bờ. Nhưng nếu chọn đúng góc thì vẫn có những bức ảnh đẹp.
Nhà mình vừa chụp ảnh, vừa di chuyển dọc công viên, đi về phía tượng đài Nguyễn Tất Thành, vì lúc sáng đi qua bên đó vẫn có điện. Mình muốn đi qua đó cho văn minh. Đường đi ngổn ngang cành cây, lá rụng nhưng vẫn đi được vì các cây to đã được dọn đi, chỉ còn cây nhỏ vẫn đi qua được.
Đi được một lúc thì trời lại hơi mưa nhẹ, dù từ sáng trời rất đẹp. Có lẽ lúc ấy mới bị ảnh hưởng của hoàn lưu bão. Nhà mình chụp ảnh một lúc rồi ra Highlands Coffee, vì ở đó chắc chắn có điện, mình cần nạp cho cái điện thoại để tối có cái mà dùng. Vì tình hình mất điện ở khách sạn không biết bao giờ mới có.
Highlands coffee ở đây khá đặc biệt, vì nhân viên đến tận nơi cho mình gọi đồ. Tuy nhiên nhà mình có voucher khuyến mại nên không làm như thế được mà phải xuống quầy gọi đồ như bình thường. Đồ uống ở đây được, hơn một số quán Highlands khác trong chuỗi. Ngoài trời đang mưa nhẹ, vào đây ngồi đúng hợp. Hơn nữa khách lại không quá đông nên không bị ồn ào.
Nhà mình chỉ định ngồi đây một lúc, cho trời tạnh mưa, sạc được ít pin điện thoại rồi tiếp tục hành trình tour city. Nhưng mà không ngờ, ngồi đây không gian phù hợp, âm nhạc nhẹ nhàng, con mình ngủ mất từ lúc nào. Thế nên cả nhà lại ngồi thêm một lúc.
Thực ra nhà mình ở đó cũng tương đối lâu, quá cả giờ ăn tối. Đến tối quán đông hơn hẳn, nhiều nhà có con nhỏ cũng ra chơi, rất tấp nập. Có lẽ nhà họ cũng bị mất điện nên đang city tour giống nhà mình. Đến tầm hơn 7h tối thì quán đông hẳn, không còn ghế ngồi. Thôi thì nhà mình chuồn, chứ gọi combo khuyến mại mà ngồi từ chiều tới tận tối làm ảnh hưởng đến kinh doanh của người ta thì ngại lắm.
Rời khỏi quán thì nhà mình đi tìm quán bánh xèo tôm nhảy, quán tên là Gia Vỹ, được lái xe giới thiệu là rất có tiếng. Mình Google thì ra hai quán tên là Gia Vỹ, quán Gia Vỹ 2 ở gần hơn nên nhà mình đến đó. Vì di chuyển bằng cách đi bộ, nên nhà mình đến chỗ nào gần hơn thôi. Khi đến nơi thì quán khá vắng, chưa có khách nào, cũng chỉ có 2 nhân viên với một người rửa bát. Nói hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng về một quán ăn có tiếng.
Lúc mới tới, mình cũng thấy hơi nghi ngời, không hiểu quán Gia Vỹ 2 với Gia Vỹ có liên hệ gì với nhau, có khi một thằng là fake. Nhưng thôi thì đến rồi cứ gọi món thử xem sao. Quán chỉ bán bánh xèo, có 2 loại tôm nhảy và bò. Nhà mình đã định đi ăn bánh xèo tôm nhảy nên chỉ gọi loại tôm.
Bánh xèo ở đây rất ngon, dùng tôm nhảy chứ không phải tép như loại bình thường mình vẫn gặp ở Hà Nội. Thực ra, kể cả loại bò thì mình cũng chưa gặp bao giờ. Bánh hơi bé hơn so với bình thường, nhưng lượng nhân thì nhiều hơn hẳn. Đặc biệt là tôm nhảy ăn rất ngon. Một điểm đặc biệt là quán chỉ bán 2 cái một, không bán lẻ.
Lúc tính tiền thì giá là 50k/cặp, cao gấp đôi so với bánh bình thường nhưng với chất lượng như vậy thì không hề đắt. Tuy nhiên, một điểm làm mình bất ngờ là quán tính thêm 10k cho rau dưa vì mình gọi nhiều. Chưa bao giờ mình gặp quán nào tính tiền như thế.
Về cơ bản thì quán ăn ngon, giá cả hợp lý. Một điểm trừ duy nhất là mình cảm thấy hơi nghi ngờ về vệ sinh an toàn thực phẩm của quán. Vì chỉ có 2 nhân viên, nên nhiều lúc họ vừa nấu nướng, vừa làm bánh, vừa bốc rau sống luôn. Mình để ý thấy không hề sử dụng găng tay hay rửa tay gì. Nhưng nhà mình ăn cũng nhiều mà chưa làm sao cả.
Ăn xong bánh xèo, trời đã tạnh từ lúc nào, mình ở trong quán chả biết. Cả nhà mình lại đi bộ về. Đường về thì không khó, chủ yếu là đi đường thẳng nên rất tiện, cây cối đổ cũng đã được dọn gần hết nên mình không gặp nhiều trở ngại. Trên đường về nhà mình có ghé qua quán chè Nhờ, nhưng mà quán đã bán hết hàng và chuẩn bị đóng cửa.
Về gần đến nhà thì nhà mình gặp một quán hải sản, nên ghé vào mua cơm tối. Mình mua chủ yếu cho con mình, vừa hai vợ chồng vừa ăn bánh xèo rồi cũng không cần ăn tối nữa. Thực ra mình có thể đi quá thêm một tí nữa, đến quán Hoài Hương mọi ngày vẫn ăn, nhưng mà đi một lúc cũng mệt rồi nên thấy quán là vào luôn, hơn nữa quán Hoài Hương hôm trước bị bão cũng không chắc là có mở cửa hay không.
Nhà mình chỉ gọi một suất cơm cho con ăn, nhưng được một lúc phải chuồn ngay. Vì quán nhiều người nhậu nhẹt rồi hút thuốc lá mình không thích.
Về đến khách sạn, điện đã có trở lại, mình mừng rớt nước mắt. Mất gần một ngày sống trong tối tăm đúng là cảm thấy tù cả người, giờ thấy văn minh hơn hẳn. Lên đến phòng thì họ đã dọn dẹp, thay cả ga, rèm vì hôm trước bị ướt. Duy có sàn nhà hơi ướt nhưng vợ mình tìm được một cây lau nhà lên xử luôn không cần nhờ vả khách sạn nữa.
Ngày cuối cùng: trời lại sáng nhưng phải trở về
Sáng hôm đó nhà mình ngủ dậy khá sớm. Thời tiết đẹp như chưa hề có cơn bão nào cả. Từ sáng sớm, mặt trời đã lên, bình minh trên biển rất đẹp.
Đi chơi bù
Vợ mình liên hệ với FLC Safari thì được thông tin là họ đã mở cửa trở lại. Nhà mình quyết định đến đó chơi bù cho hôm trước, vì mưa bão nên cũng chưa đi được đâu cả. Trên đường đi FLC Safari, nhà mình qua quán xôi Thơm mua đồ ăn sáng. Vì mấy ngày trước lái xe đã giới thiệu hết quán ăn sáng nổi tiếng rồi, sáng nay chưa biết ăn gì. Xôi Thơm là mình tìm được thông tin trên mạng, hôm trước mưa bão qua mua mà không được nay lại qua thử.
Đến Safari nhà mình mua vé vào cửa, và mua vé xe điện tham quan một vòng luôn. Nhưng nhà mình chưa vào luôn mà ngồi ngoài ăn xôi đã.
Safari có dịch vụ khá hay, là có một chuyến xe điện, không rõ là vắng khách hay bình thường cũng thế, một xe cho riêng nhà mình, chở đi một vòng cho khách tham quan. Đi đến mỗi điểm, lái xe kiêm luôn hướng dẫn viên giới thiệu về vườn thú luôn.
Đi chơi một vòng thì cảm nhận của mình là số lượng thú ở đây rất ít, không bằng Thủ Lệ, mà giá thì đắt hơn vài lần. Được cái, con nào cũng được chăm sóc tốt nên khá béo tốt chứ không gầy trơ xương như Thủ Lệ.
Có vườn chim và vườn bướm bị ảnh hưởng của bão nên không còn gì để xem, cũng hơi chán. Còn lại thì cũng thú vị. Ở đây có mấy con ngựa với lạc đà, không biết giống gì mà trông mặt cứ hài hài.
Mấy con hổ, sư tử với gấu thì láu cá, trời nắng chạy ra trú hết vào bóng râm, nên nhà mình chỉ nhìn được từ xa thôi. Một điểm chỗ này hơn Thủ Lệ là có một cái hồ khá rộng, trên đó nuôi thiên nga, vịt trời rồi uyên ương đủ loại. Hồ con nuôi cả cá, mà theo lời hướng dẫn viên thì hè tới chỗ này sẽ tổ chức thi câu cá.
Lúc ra đến cửa thì còn được nhân viên trình diễn màn hawking nữa. Không rõ là do mình ra đến nơi thì họ trình diễn, hay là mình may mắn gặp được nữa. Tuy màn trình diễn không được như ý lắm, nhưng về cơ bản là thành công.
Tiện thể ra đến Safari rồi, thời gian vẫn còn sớm, nhà mình tiếp tục đi ra Eo Gió, vì hôm trước cũng chưa được đi. Thực sự thì đến nơi mình hơi thất vọng về cảnh vật Eo Gió. Người ta cứ ca ngợi thế nào, chứ những chỗ kiểu như thế, ở Phú Yên trên đường đi mình gặp phải chục chỗ.
Vì trời hơi nắng, gần trưa nắng gắt nên nhà mình cũng chỉ ở đó một lúc, chụp ảnh xong là đi về chứ không lán lại lâu. Ở chỗ đó có một nơi người ta bảo là đầu rồng, mà mình nhìn đi nhìn lại, mãi thì cũng thấy nó hơi hơi giống đầu rồng thật.
Lúc trở về cũng hơn 11h trưa, nắng gắt mà đất đá bị phơi nắng nên bỏng rát. Nhà mình chụp ảnh xong cũng đi về luôn, vì nắng quá cũng không chơi được nhiều, mà mình phải bay về tầm 3h chiều, không ở lại lâu được.
Trên đường về, nhà mình ghé qua hàng bánh mì Hoàng Phi. Nhà mình mua bánh mì để ăn trưa luôn, vì đã khá muộn, ra ngoài ăn sợ không kịp chuyến bay buổi chiều. Giờ mình về còn phải check out khách sạn các kiểu nữa. Gặp bão phải đi chơi bù kể cũng không dư dả thời gian lắm, làm gì cũng vội vội vàng vàng hơi khổ tí.
Trở về Hà Nội
Checkout khách sạn xong, thì có một lái xe khác liên hệ mình để đón ra sân bay. Vì lái xe mình thuê chiều lại bận, nên chuyến đưa ra sân bay để người khác chở, họ tranh thủ đón khách mới luôn, kể cũng tiện. Mình thì không ý kiến gì, vì lúc đó chỉ cần đưa mình ra sân bay an toàn là đủ.
Khi xe đến đón, nhân viên khách sạn rất nhiệt tình, xách vali cho mình ra xe luôn. Trước giờ mình chưa gặp khách sạn nào nhiệt tình như thế luôn.
Ở sân bay cũng bán nhiều loại đặc sản, với giá cả tương đương nơi mình đã mua lúc trước. Nhà mình đã mua đủ rồi nên chỉ xem cho biết thôi.
Có một chuyện khá buồn cười, là trong lúc chờ lên máy bay, không hiểu sao sân bay lại thông báo mời những hành khách cuối cùng đi Hà Nội ra cửa lên máy bay, mặc dù lúc đó cửa còn chưa mở, những hành khách đầu tiên còn chưa lên.
Cũng vì thế, mà có một gia đình, vợ chồng cãi cọ, gia đình suýt nữa thì ly tán. Số là cũng vì thông báo như trên, mà họ còn thông báo còn mấy lần. Bà vợ nghe thấy cứ giục ông chồng ra cửa xem thế nào. Ông chồng ra thấy cửa đóng quay lại bảo bà vợ nghễng ngãng nghe không rõ, thế là xảy ra mâu thuẫn. Cũng may, cuối cùng thì mọi việc cũng đâu vào đấy.
Welcome
Đây là thế giới của manhhomienbienthuy (naa). Chào mừng đến với thế giới của tôi!
Bài viết liên quan
Bài viết mới
Chuyên mục
Lưu trữ theo năm
Thông tin liên hệ
Cảm ơn bạn đã quan tâm blog của tôi. Nếu có bất điều gì muốn nói, bạn có thể liên hệ với tôi qua các mạng xã hội, tạo discussion hoặc report issue trên Github.