Du lịch Phú Yên
Lâu lắm cả nhà mới lại đi du lịch (từ tháng 10 năm ngoái :D). Lần này đang lúc vé máy bay cũng rẻ, phép năm ngoái vẫn còn nhiều chưa dùng, con gái cũng lâu không được đi chơi vì lạnh quá, nói chung ta thiên thời địa lợi nhân hoà đủ cả nên cả nhà quyết định du lịch một chuyến tới Phú Yên chơi.
Thực ra chuyến du lịch mình có hai lựa chọn: đi Tuy Hoà hay Quy Nhơn. Suy đi tính lại nhiều lần thì cả nhà quyết định đi chốn hoa vàng cỏ xanh, vì cảm thấy Quy Nhơn chẳng có gì hot.
Chuyến đi lần này diễn ra rất nhanh gọn, từ lúc quyết định đi chơi đến lúc đi chỉ có một tuần. Mua vé, đặt xe, rồi chuẩn bị hành lý chỉ trong một tuần đó, mình cảm thấy hơi vội, nhưng cuối cùng thì cũng không có vấn đề gì. Do đã có nhiều kinh nghiệm đi chơi (tuy nhiên lại hơi thiếu kinh nghiệm đi chơi cùng con nhỏ) nên việc chuẩn bị cũng đơn giản, về cơ bản cũng như những lần trước, thêm chút đồ đạc cho bé nữa là ổn.
Lần này đi chơi cũng hơi ngắn (chỉ có 3 ngày 2 đêm), lúc đầu dự định đi 4 ngày 3 đêm cơ nhưng chỉ mua được vé máy bay như vậy. Máy bay đi Tuy Hoà rất ít chuyến, không phải muốn đi lúc nào cũng được. Thường là hai ngày mới có một chuyến, cuối tuần thì ngày nào cũng có thì phải, nên việc chủ động đi lại không được như những chỗ khác.
Việc đặt xe đưa đón Nội Bài thì đơn giản, mình vẫn dùng dịch vụ đưa đón giống như đợt đi Singapore. Lái xe tên là Đông, rất nhiệt tình, nhà mình rất hài lòng nên lần này lại đặt dịch vụ của họ luôn.
Vì có con nhỏ, nên vợ chồng không thuê xe máy đi chơi như lúc còn trẻ được nữa. Nhà mình quyết định thuê xe trọn gói cho cả chuyến đi luôn. Tìm hiểu trên mạng thì biết được số điện thoại của anh Hải nên liên hệ luôn. Vợ mình là người liên hệ, anh này nói chuyện có vẻ khá dễ tính, nhưng nhắn tin thì ngắn gọn kinh khủng (hầu như chỉ toàn thấy OK).
Nhà mình thuê xe từ lúc đón ở sân bay, đi chơi 2 ngày rồi lại đưa ra sân bay, trọn gói 2 triệu. Mình thấy giá thuê như vậy không hề đắt, thậm chí là rẻ nữa vì họ phải đưa đón mình đi rất nhiều nơi (tổng quãng đường chắc phải hàng trăm km), nếu đi taxi thì tốn hơn vài lần.
Sáng sớm ngày thứ hai, cả nhà dậy sớm để chuẩn bị ra sân bay Nội Bài, vì nhà mình bay chuyến 6:30 nên phải dậy từ 4:30. Nói là cả nhà dậy sớm nhưng thực ra chỉ có hai vợ chồng mình dậy thôi, con vẫn ngủ ngon. Con mình thường đi ngủ muộn, và ngủ luôn tới trưa hôm sau, nên mình cũng không có ý định gọi bé dậy sớm làm gì. Hai vợ chồng định dậy rồi chuẩn bị, còn ngủ thì bế theo luôn, dù sao thì cũng lên ô tô ra sân bay chứ không có gì đặc biệt.
Dù dậy từ sớm nhưng phải hơn 5h nhà mình mới xuất phát được. Hơi muộn một chút nhưng mình vẫn khá yên tâm do từ nhà mình ra sân bay chỉ khoảng 30 phút. Ấy thế mà hôm đó phải mất hơn 40 phút mới ra đến nơi. Lúc đến nơi đã 6h kém, nhà mình đến sảnh A thấy có quầy Vietjet đang làm thủ tục cho chuyến bay khác, nên định ngồi nghỉ một lúc.
Vừa ngồi ghế thì vợ mình nhớ ra bình thường Vietjet phải là thủ tục ở sảnh khác, mình tranh thủ nhìn bảng các chuyến bay thì thấy chuyến đi Tuy Hoà đã “Last Call”. Nguy hiểm quá! Thế là cả nhà không kịp nghỉ ngơi gì, đi một mạch sang sảnh E để làm thủ tục, mong sao cho kịp giờ.
Sang đến sảnh E thì họ đang làm thủ tục cho vài chuyến bay một lúc, người xếp hàng đông như kiến. Chả biết làm thế nào, nên mình cũng đành xếp hàng cùng họ. May được một lúc thì nhân viên ở đó hỏi có ai đi Tuy Hoà không, sắp hết giờ làm thủ tục nên nhà mình được ưu tiên check in luôn.
Lúc check in thì nhân viên bảo muộn lúc nữa thì anh chị ở nhà luôn, check in xong phải đi “nhanh nhất có thể” ra cửa vì cửa cũng sắp đóng rồi. Check in xong hai vợ chồng lại tiếp tục đi ra cửa, lại phải kiểm tra an ninh các thứ nên cũng mất một lúc. Được cái chuyến bay sáng sớm cũng ít nên chỉ phải chờ một lúc thôi.
Ra đến cửa lên máy bay thì vẫn còn tương đối sớm, ít nhất mình thấy vẫn còn một số hành khách lúc bây giờ vẫn đang đứng chờ. Nhà mình lên máy bay luôn, chiều đi mình được sắp xếp chỗ ngồi khá ổn, hàng ghế 3 người nhưng 1 ghế trống, lại ở trước cánh máy bay nên không bị ù.
Lên máy bay ngồi một lúc thì xuất phát, mọi việc cũng như bình thường. Đi một lúc thì máy bay đạt độ cao ổn định, thoát khỏi thời tiết âm u của mùa đông Hà Nội. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng đẹp hứa hẹn một chuyến đi thành công. Phía bên dưới, những đám máy dày đặc được mặt trời chiếu sáng, trông xa xa như kiểu bãi cát trắng (giống với nơi mình sắp đến), phải nhìn gần mới nhận ra đó là những đám mây.
Đi từ Hà Nội vào Tuy Hoà cũng nhanh, khoảng 1 tiếng là đã đến nơi. Sân bay Tuy Hoà nằm sát bờ biển, nên từ trên máy bay có thể nhìn ngắm bờ biển Phú Yên bên dưới, rất đẹp.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tuy Hoà, mình cũng biết đây là một sân bay nhỏ, cải tạo từ sân bay quân sự. Nhưng không ngờ nó vừa nhỏ vừa hoang sơ nữa, chỉ có đúng một đường băng và một đường dẫn. Khách xuống máy bay đúng nghĩa là xuống sân bay luôn, không có cầu thang dẫn vào sảnh mà được đi bộ trên sân. Được cái không khí rất dễ chịu, gió biển dịu mát, nắng to mà không gắt nên đi bộ cho không khí thoải mái cũng tốt.
Nhà mình không có nhiều hành lý nên thủ tục cũng nhanh gọn, xuống máy bay là ra sảnh chờ luôn. Đúng ra là có thể ra xe luôn cũng được, vì lái xe đã chờ sẵn rồi. Nhưng con mình lúc đi Hà Nội lạnh nên mặc hơi nhiều đồ, vào đây nóng cần cởi bớt ra nên mất một chút thời gian.
Ra ngoài cửa thì xe đã chờ sẵn, cả nhà lên xe, bác lái xe rất nhiệt tình chở cả nhà đi ăn sáng. Bác nói giọng địa phương, không phải giọng kiểu Ninh Thuận, Bình Thuận như mình nghĩ, mà nhẹ nhàng hơn nhiều, mặc dù mình không nghe được mấy. Điều đặc biệt là vợ mình lại có thể nghe hiểu được hết, còn bảo là dễ nghe nữa chứ.
Nhà mình được đưa đến quán bánh hỏi Yến, ở đó có món bánh hỏi thịt nướng và bánh hỏi lòng heo, rất nổi tiếng. Nhà mình gọi thêm một bát cháo cho con ăn. Bánh hỏi có cách ăn rất đặc biệt, cả hai vợ chồng chả ai biết làm thế nào cả, đành hỏi chủ quán. Mà khổ nỗi giọng địa phương của họ làm mình nghe cũng chẳng hiểu gì. Vợ mình cũng không hiểu lắm nên cuối cùng họ phải làm tận tay hướng dẫn cho.
Ăn sáng xong chắc có năng lượng nên con gái mình cứ thích chạy quanh quán, rồi ra cửa nhìn xe chạy ngoài đường. Đặc biệt là bé rất thích thú khi có ô tô đi qua. Vì thế nên bữa ăn diễn ra hơi lâu so với bình thường, vì bố mẹ thay phiên nhau đi theo con.
Ăn sáng xong thì cả nhà lại lên xe về khách sạn. Khách sạn thì nhà mình đã đặt trước, thanh toán luôn rồi. Từ lúc có con bé, đi du lịch toàn đặt trước như vậy, không thể như hồi còn trẻ chỉ có hai vợ chồng được, đến tận nơi xem phòng, ưng thì mới ở.
Đến khách sạn lúc đó mới tầm 9:30, nhà mình vào nhận phòng được luôn. Vì còn sớm nên cả nhà quyết định đi chơi phía nam ngay, vì chuyến đi lần này hơi ngắn nên phải tranh thủ. Phía nam có mũi Đại Lãnh (còn tên gọi khác là mũi Điện), vịnh Vũng Rô, cách chỗ mình ở hơn 35km (theo bản đồ Google).
Đường đi phía Nam rất đẹp, đường nhựa thẳng băng, nhưng mất một đoạn sạt lở do mưa từ mấy hôm trước. Lúc mình đi qua thì đường đang được sửa nên mất một đoạn gập ghềnh. Nhà mình đi được một lúc, khoảng nửa tiếng thì đến một khu biển rất đẹp. Mình cũng chẳng rõ nó là chỗ nào nữa, nhưng thấy đẹp thì dừng lại chụp ảnh chút thôi.
Lúc ấy trời nắng đẹp, mà gió to, mình cầm ô che cho con khỏi nắng mà không thể giữ được vì gió to quá. Nhà mình đứng ở trên cao nhìn xuống biển, từng đợt sóng trắng xoá xô vào bờ cát. Gió to nên sóng cũng mạnh, xô vào bờ ào ào ào ào, cảnh tượng hết sức hùng vỹ.
Bờ biễn ở đây còn rất hoang sơ, không bị biến đổi bởi con người, mình thấy đẹp tuyệt vời. Nhà mình chụp bao nhiêu ảnh ở đây, nhưng máy ảnh điện thoại không thể nào phản ánh hết vẻ đẹp thiên nhiên được.
Địa hình ở đây thường là núi đá kéo dài ra tận biển, nên bờ biển thường không dài mà bị chia cắt, tạo thành những bãi biển đẹp như vậy. Trên đường mình đi mũi Đại Lãnh còn nhiều điểm giống như chỗ này nữa, hy vọng vẻ đẹp của thiên nhiên không bị ảnh hưởng bởi đô thị hoá.
Nhà mình đi thêm khoảng nửa tiếng nữa thì đến mũi Đại Lãnh, đó là một điểm du lịch nhưng không phải ra vào tự do mà phải mua vé. Nhưng vé rất rẻ, chỉ 20k/người, con mình còn nhỏ được miễn phí luôn. Nhà mình thuê xe đi vào thì mất thêm 10k gửi xe nữa (ở đây chỗ nào gửi xe cũng thấy đồng giá 10k).
Mua vé vào tham quan rồi thì nhà mình đi bộ lên hải đăng ở trên núi. Đường lên hải đăng chỉ là một con đường nhỏ, có bậc để đi lại cho tiện. Người ta còn xây một đường nhỏ để những người trông giữ hải đăng đi xe máy lên cho tiện (nếu gặp thì có thể liên hệ họ chở lên, 50k/người).
Đường đi về cơ bản là dốc lên, nhưng gần đến nơi thì dốc xuống rồi mới lại lên, chắc để xe máy lấy đà tăng tốc do đoạn cuối dốc quá. Trời về trưa khá nắng, nhưng đường đi gần biển có gió, hai bên lại trồng nhiều cây xanh nên cũng mát. Nhà mình cứ đi túc tắc, lúc nào mệt thì nghỉ, nghỉ xong lại đi tiếp.
Trông đường đi thế mà nhà mình đi cũng nhanh phết, lên đến nơi chỉ khoảng 11:30. Trên đường đi thì có một lối rẽ xuống bãi Môn nhưng nhà mình không xuống, và một lối xuống cafe mũi điện, nhà mình cũng không xuống mà thẳng đường lên hải đăng thôi.
Lên đến hải đăng thì họ có một khu nhà cho người trông giữ ở. Họ nuôi hai con chó và một đàn gà. Con mình lên đó nhìn thấy thì thích lắm, cứ đòi bố mẹ dắt đi xem con “âu”.
Nhà mình chụp ảnh ở sân một lúc, thì thấy đã muộn rồi. Họ thông báo nghỉ trưa từ 11:30~13:30 không đón khách lên hải đăng. Nên nhà mình định chơi ở đó một lúc rồi đi xuống, tiếp lúc lên đường đến điểm tiếp theo. Chỗ mình đến là một cái sân, phía sát bờ biển có một cái sân nữa, ở đó có một cái chòi, chắc là để ngắm biển nhưng nhà mình không lên đó.
Hai vợ chồng đang định đi về thì con gái cứ đòi xem con âu đang phơi nắng ở sân. Nhờ vậy là chưa về được, lại được một anh ở đó thương tình, bảo ưu tiên con nhỏ, lên hải đăng nhanh rồi xuống. Thế là cả nhà lên hải đăng một lúc cho biết.
Lên hải đăng nhìn xuống mới thấy biển đẹp vô cùng, không lên đúng là phí. Nhưng có một điều là trên đó gió rất to, gấp vài lần ở dưới lên mình chỉ có đứng ở phía khuất gió nhìn xuống biển thôi. Từ đó có thể nhìn thấy mũi Đại Lãnh nhô ra biển. Ngoài ra, từ trên cao ngắm biển thấy thiên nhiên bao la rộng lớn vô cùng.
Nhờ lên ngọn hải đăng mà mình mới biết mũi Đại Lãnh ở ngay đó, chứ không phải cái mũi xa xa kia. Tí nữa thì bỏ qua chỗ này. Từ sân có một lối đi nhỏ ra mũi, nhưng đường đi gập ghềnh khó đi, lên hai mẹ con không ra đó, chỉ có một mình mình ra thôi.
Ra ngoài đó thấy biển rất đẹp, núi đá ăn sát ra biển, nhưng vách đá thẳng đứng nên cảnh sắc có phần mạnh mẽ chứ không nhẹ nhàng như bãi cát. Ra mũi thì có một tấm bia, ghi đây là nơi đón bình minh đầu tiên trên đất liền ở Việt Nam (tuy nhiên, sau nhiều tranh cãi, giờ đây cực đông được đã được thừa nhận là ở một địa điểm khác).
Sau khi ra mũi Đại Lãnh thì mình quay trở lại rồi cả nhà lại đi bộ xuống. Trên đường xuống lai qua lối xuống bãi Môn nhưng cả nhà cũng không xuống đó mà đi luôn xuống dưới, chuẩn bị đến địa điểm tiếp theo. Đường đi xuống vẫn vậy nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chắc là nhờ trọng lực kéo xuống nên chỉ một lúc là đến nơi.
Xuống đến nơi bác lái xe mới bảo từ mũi Đại Lãnh có một lối đi xuống thẳng luôn, không cần quay lại cũng được, mà lúc ở đó mình chả nhìn thấy. Nhưng mà cũng không quan trọng, vì mình cũng cần quay lại rồi cả nhà đi xuống cơ mà.
Điểm tiếp theo cả nhà đến là vịnh Vũng Rô. Đây là nơi tiếp nhận hàng hoá vận chuyển theo đường Hồ Chí Minh trên biển (đoàn tàu không số). Nó là di tích lịch sử nhưng không thu vé tham quan gì cả, chỉ thu tiền gửi xe mà thôi.
Ở Vũng Rô hiện nay vẫn thấy nhiều tàu thuyền đi lại (bác lái xe còn bảo lúc nào có bão, đây là một trông số những nơi trú ẩn tốt), nhưng chủ yếu là thuyền, chắc là độ sâu không cao lắm nên tàu lớn không vào được. Trong vịnh vẫn còn di tích tàu đắm, nhưng mình nhìn nó chỉ ngang một con thuyền chứ không thể gọi là tàu được. Nó cũng chẳng to hơn các thuyền đánh cá xung quanh nên cũng không rõ ngày xưa một cái thuyền như thế thì chở được bao nhiêu vũ khí.
Bác lái xe có dẫn nhà mình đi theo một con đường nhỏ, dọc sườn núi để đi ra một cái bè. Trên đường đi có qua một só tảng đá khác mấy câu nói của các lãnh đạo ngày trước, nói về Vũng Rô. Nhưng mình nghĩ chắc mới khắc gần đây thôi.
Cái bè là bác lái xe nói là một bè nổi trong vịnh, kiểu như các bè nuôi cá lồng. Trên đó người ta mở một nhà hàng, bình thường khách đi tham quan phía nam thường ra đó ăn uống. Lúc mình đến thì trên đó đang có karaoke nhạc sống rất sôi động. Tuy nhiên, vợ chồng mình không thích sông nước lắm, mà ra bè phải đi thuyền nên cả nhà quyết định không ra đó mà trở về thành phố ăn uống sau.
Thế là cả nhà về thành phố ăn uống, cả nhà quyết định ăn nem cuốn chả ram, bác lái xe dẫn đến một quán. Quán ăn vỉa hè thôi (thực ra là hơi ngồi xuống đường), trên đường Nguyễn Công Trứ thì phải. Chả ram họ đã rán sẵn, khách ăn thì họ mới quấn, mỗi cái 6k, quá rẻ, mà mỗi người cũng chỉ ăn được 3 cái là hết sức chứa.
Sau khi ăn uống xong thì cả nhà về khách sạn nghỉ ngơi vì đã đi liên tục từ sáng sớm (dù thỉnh thoảng cũng có gà gật được tí nhưng không ăn thua). Dự định nghỉ xong sẽ ra biển chơi, rồi đi ăn uống, thực ra ăn uống chủ yếu là con mình lúc chiều không ăn được nem ram chứ hai vợ chồng cũng không cần lắm.
Nhưng không ngờ, mới nghỉ ngơi một lúc mà trời đã tối. Tầm 5:30 mà ngoài trời đã tối om. Cả nhà lúc bấy giờ mới xuất phát đi bộ ra biển. Từ chỗ mình ra biển cũng không gần lắm, nhưng đi bộ tốt. Chỉ có điều đường ra biển vắng tanh. Từ chỗ mình đi bộ ra Vincom rồi đi qua một cái chợ đêm. Những chỗ đó thì vẫn còn đông người nhưng sau đó, càng ra gần biển thì càng vắng.
Từ đường Lê Duẩn trở ra, hầu như trên đường không có một bóng người. Chỉ thỉnh thoảng mới thấy một vài người đi xe máy đỗ lại đợi người khác mà thôi. Đặc biệt, sát bờ biển hầu như không thấy hàng quán gì mấy, chủ yếu là cơ quan nhà nước mà tối đến thì không còn ai nên càng vắng lặng hơn nữa. Từ xa chỉ nghe thấy tiếng ào ào ào ào của sóng biển chứ không thấy tiếng nào khác.
Ra đến sát bờ biển thì nhà mình gặp một công viên, mình cũng không nhớ tên nữa. Gần đó thấy có biển Thuận Thảo Resort nhưng nhìn mãi không thấy resort đâu cả. Ở công viên có một lối đi xuống bãi cát nhưng trời đã tối, gió to mà mình có con nhỏ nên không xuống bãi nữa, mà chỉ ở trên ngắm cảnh một chút. Trời đã tối nên cũng không có gì nhiều, trong công viên, thỉnh thoảng lại gặp một vài người ra đó hóng mát nữa thôi.
Thấy không có gì hot, nên cả nhà cũng không chơi ở đó lâu mà chuyển hướng đi ăn luôn. Mình tìm hiểu thì thấy có một quán cháo hàu trên đường Nguyễn Huệ nên cả nhà ra đó (đi bộ). Lúc đầu thì cả nhà đi theo đường Độc Lập dọc bờ biển nhưng vì vắng quá, trời lại tối nên chuyển sang đường Hùng Vương ở bên trong đi. Đường ở đây được quy hoạch tốt nên song song, vuông góc cả nên đi đường nào cũng thế.
Nhưng có đi bộ mới thấy, sao mình không tìm quán nào gần gần nhà thôi, để đi lại cho dễ. Như đợt đi Đà Nẵng ấy, nhà mình ăn uống toàn ở quán gần khách sạn, hầu như chẳng phải đi lại nhiều. Giờ vừa phải đi xa, vừa bế con nên thấy cũng hơi ng*.
Thế nhưng cuối cùng cũng đến nơi, đó là một cháo hàu có vẻ có tiếng trên đường Nguyễn Huệ. Nhà mình gọi hai bát cháo và một đĩa hàu xào, giá cả khá rẻ, cháo 20, xào 60k mà thấy nhiều hàu lắm. Tuy nhiên, giá rẻ nhưng cách chế biến cũng không có gì đặc sắc lắm. Cháo là món nổi tiếng nên ăn rất ngon, nhưng món xào thì hai vợ chồng mình thấy chưa ổn, hàu đã nhiều nước, xào càng ra nước mà thấy dân tình thích cho nhiều dầu ăn thì phải. Đặc biệt, hàu xào hành còn khuyến mại 3 con tôm.
Sau đó mình thấy nhiều khách vào quán đó gọi cháo hàu với hàu chiên trứng. Đoán là món chiên trứng đặc sắc hơn nên nhà mình đã gọi một đĩa nữa. Đúng là chiên trứng ngon hơn thật, nhưng dầu vẫn nhiều như thế. Chắc vì món hàu nhiều nước, lại thêm dầu nên họ bán kèm một cái bánh đa.
Quán mình ăn là một quán ăn kiểu gia đình, nhà ở bên trong, mặt tiền làm quán ăn. Quán nhỏ thôi nhưng khách ra vào liên tục, nhà mình đến sớm nên gọi món nào cũng còn. May thế chứ nhiều khách đến sau chỉ tầm 7:30 đã không còn hàu để bán nữa. Dù món ăn cũng được, đặc biệt cháo là ngon nhưng con mình lại chẳng ăn mấy, rõ là mục đích đi ăn chủ yếu là cho con, mà buổi sáng ăn cháo thích như thế.
Ăn uống xong thì cả nhà lại tản bộ trở về, vừa đi vừa ngắm cảnh thành phố Tuy Hoà. Trên đường về có đi qua một công viên, nơi tập trung rất nhiều nhóm từ trẻ đến già, nhảy nhót múa hát đủ cả. Nhà mình thì không định tham gia làm gì cả, thấy có tấm biển thì chụp ảnh tí thôi.
Đường trở về lại đi qua Vincom, vì con mình chưa ăn uống mấy nên nhà mình vào đó xem, định qua Vinmart mua bánh gì đó cho con. Qua đó thấy có mấy cái cupcake họ cho ăn thử thì con mình rất thích nên mình mua về. Thật trớ trêu là về khách sạn con lại không thích nữa. Nhà mình cũng không mua bán gì nhiều, chỉ mua bánh cho con thế thôi rồi trở về.
Sau một ngày khá mệt mỏi, cả nhà đi ngủ sớm để hôm sau còn tiếp tục đi phía bắc, được dự báo là nhiều điểm hơn, đi nhiều hơn mà đường lại khó hơn. Nhà mình đã hẹn bác lái xe 7h đến đón rồi nên dự định dậy từ 6h sáng ăn uống xong rồi chuẩn bị lên đường luôn.
Sáng hôm sau hai vợ chồng dậy sớm (nhờ báo thức) nhưng con vẫn ngủ. Không lỡ đánh thức con dậy nên đành phải chia nhau xuống ăn sáng. Khách sạn mình ở liên kết với Koi Cafe ở bên cạnh, ăn sáng ở bên đó luôn. Vợ mình xuống ăn trước nhưng một lúc thì con lại dậy, chác nhờ ngủ sớm nên dậy sớm đó.
Thế là mình bế con xuống đó luôn. Koi Cafe có một bể cả ở giữa quán, trong đó có một đàn Koi, màu sắc rực rỡ rất đẹp. Không gian quán khá trầm lắng, thích hợp với những người muốn nghỉ ngơi, thư giãn, trái ngược hẳn với mấy club ở đầu được.
Vì là quán cafe nên đồ ăn sáng của họ cũng không có nhiều, chỉ có 3, 4 món gì đó thôi. Mình thấy cũng không có gì đặc biệt lắm, nên gọi bún bò Huế cho hai vợ chồng và cháo cá cho con. Cháo cá nhưng thực ra họ nấu cháo riêng, cá riêng sau đó bưng ra, lúc nào ăn thì cho cá vào cháo. Mà chả hiểu sau, con mình cũng không thích món cháo đó, nên hầu như không ăn gì (chắc đang mọc răng nên ăn uống kém).
Ăn sáng xong thì bác lái xe gọi, hẹn 7h thì đúng 7h bác đến đón. Nhưng nhà mình chưa chuẩn bị xong nên đành phải để bác chờ một lúc vậy. Cũng may là trang bị nhẹ nên cũng không mất nhiều thời gian lắm. Hơn 7h một chút là nhà mình đã xuất phát rồi.
Thời tiết ngày thứ hai ở Phú Yên chuyển sang mây mù âm u chứ không còn nắng tươi đẹp như hôm đầu tiên nữa. Nhưng như thế cũng tốt, hôm nay phải đi nhiều mà nắng nóng nữa thì chết. Lần này đi chơi phía Bắc, điểm đi qua đầu tiên là đầm Ô Loan. Đó là nơi nổi tiếng về nuôi sò huyết, ngoài ra thì còn nhiều hải sản khác cũng được nuôi trong đầm nhưng không nổi tiếng bằng.
Đầm Ô Loan thì mình chỉ đi qua ngắm cảnh chút thôi, vì còn phải đi các điểm khác nữa, trên đường trở về sẽ qua đó ăn uống sau. Chuyến này đi biển nhất định ra đầm ăn hải sản no nê mới được. Đi thêm một lúc nữa thì mình có đi qua một chỗ gọi là “phá Tam Giang” nhưng mình chắc chắn là họ đặt tên thế thôi chứ phá Tam Giang nổi danh thiên hạ ở Huế cơ.
Đi thêm một chút nữa thì đến nhà thờ Mằng Lăng, đó là một nhà thờ cổ, tuổi đời trên 100 năm. Nhà thờ nổi bật với những chi tiết chứng tỏ tuổi đời của nó. Đó là một nhà thờ không lớn lắm, nhưng kiến trúc rất hài hoà, các bức tường rêu phong chỉ càng tăng thêm vẻ đẹp của nó.
Đằng sau nhà thờ có cô nhi viện Mằng Lăng nhưng mình thấy chỗ đó rất vắng, không thấy có ai. Ngoài nhà thời chính xây dựng theo kiểu châu Âu thì xung quanh có nhiều công trình, nhà ở khác, nhưng xây theo kiểu lai, thậm chí có nhà còn rất thuần Việt.
Trong sân, người ta nuôi gà, chim, chó đủ loại. Con gái mình rất thích, nên chạy tung tăng trong sân đuổi theo những con vật kia. Xung quanh vẫn còn bảo tồn một số đồ đạc từ thời cổ xưa, kiểu chum nước hay cối xay. Chắc từ xưa vẫn còn lại chứ giờ này còn ai dùng những thứ ấy nữa.
Ở sân trước có một địa điểm là đền thờ Anrê Phú Yên (người Việt đầu tiên tử vì đạo). Đền thờ nằm dưới một quả đồi, kiểu xây đền trước rồi đắp đất lên tạo thành đồi vậy. Thế nhưng cửa đền khoá, nghe bảo trong đó còn lưu trữ quyển sách đầu tiên in bằng chữ quốc ngữ nữa. Đáng tiếc là mình chỉ là khách nhỏ lẻ không biết phải liên hệ với ai để vào trong đó. Bác lái xe có bảo nếu đi đoàn đông, đi tour vẫn có người liên hệ vào trong đền được.
Ở nhà thờ tham quan một lúc, dù còn mình vẫn thích chạy theo mấy con “âu” nhưng nhà mình vẫn tiếp tục lên đường, vì còn nhiều địa điểm cần đi lắm. Đích đến tiếp theo là gành Đá Đĩa, đó là một điểm nổi tiếng của Phú Yên, không đến thì tiếc lắm.
Gành Đá Đĩa cũng là một khu du lịch, vé vào cửa 20k. Vào trong họ có một đường đi, đúng thành một vòng tròn quanh khu đó, thích thì theo vòng nào thì đi. Nhà mình chọn đường đi ra gành ngắn nhất, sau đó mới theo đường đi bộ phía đông quay trở lại.
Gành đá đĩa có một cảnh tượng hết sức độc đáo. Từng viên đá tròn tròn xếp chồng lên nhau, liên tục được sóng vỗ ào ạt. Nghe nói hiện tượng này hình thành do dung nham núi lửa chảy ra biển gặp nước mà tạo thành, không rõ có phải thật không. Nhưng mình cũng không quan trọng nguồn gốc của nó lắm. Lúc mình tới đó thì trời cũng nắng hơn, bớt âm u hơn nhưng gió thì vẫn to như hôm trước.
Có lẽ mình may mắn khi đến Phú Yên gặp được gió to như vậy, khi cảnh tượng thiên nhiên độc đáo lại kết hợp với gió to, sóng lớn liên tục vỗ vào bờ. Không phải dễ dàng có thể bắt gặp hiện tượng này ở bất kỳ đâu, thậm chí là trên toàn thế giới chắc cũng chỉ có vài chỗ như thế này.
Ở đây một lúc thì gió to quá, con bé nên mình không muốn ở lâu quá, sợ con ốm. Nhà mình theo đường đi bộ đi tiếp thì gặp một cây bàng, đúng là một nghỉ chân tuyệt vời.
Đi theo con đường đó, cứ tưởng sẽ ra đến cổng nhưng hoá ra đó chỉ là một vòng tròn nhỏ, đi hết đường lại quay lại chỗ xuống gành thôi. Trời nắng nên nhà mình phải ra xe lấy nước cho con uống trước rồi mới đi chơi tiếp. Được cái ra xe lấy nước quay lại vô tư, không phải mua vé lại.
Lần này quay lại mình đi ngược lại đường đi bộ phía đông luôn. Con đường này đi hơi gập ghềnh, lên xuống kiểu đồi núi chứ không bằng phẳng. Từ trên có thể nhìn xuống bờ biển xung quanh, tuy nhiên cảnh không đẹp bằng gành. Ngoài ra, trên đường đi có nhiều đá tảng với mấy đám dứa dại, dùng làm nền chụp ảnh cũng đẹp. (Nhưng gió to qua, trông đầu tóc rối bời ngay.)
Chơi xong ở gành Đá Đĩa thì cả nhà về đầm Ô Loan ăn trưa. Ở đó rất nhiều hàng quán, nhà mình nhờ bác tài dẫn đi chứ nếu tự đi thì đúng là chịu không biết phải chọn quán nào. Nhà mình được dẫn đến quán Tuấn, quán rất đông khách, dù xung quanh quán khác mình thấy vắng teo.
Nhà mình ngồi trên một chiếc bè nổi, đúng ra nếu sợ sóng nước rập rình có thể ngồi trên sàn bên ngoài cũng được. Nhưng đầm không bị gió to, nước chỉ hơi rung rinh nên nhà mình vẫn chọn ngoài bè cho mát.
Về đầm Ô Loan mình đã định ăn hải sản, mà thực sự thì họ chủ yếu bán hải sản thôi. Nhà mình gọi một đĩa cơm chiên (chủ yếu cho con ăn), hàu nướng, sò huyết và một hũ mắt cá ngừ (cái này vợ mình thích ăn thử chứ lúc đầu nghe mắt cá mình đã thấy không có gì hot rồi).
Nhưng thực ra mắt cá ngừ họ tần thuốc bắc ăn ngon lắm. Không như tưởng tượng của mình, mắt cá ngừ cũng có thịt chứ không phải như mắt cá khác. Đĩa cơm chiên hơi to, to hơn hẳn so với mình nghĩ. Ngoài ra hải sản thì đều là loại tươi sống, chọn ngay trong chậu rồi họ chế biến cho mình.
Ở đó họ bán cả tôm hùm nên nhà mình cũng mua một con. Mình cứ nghĩ tôm hùm to lắm, nhưng họ có nhiều con, cả to lẫn bé nhưng con to thì ít thôi. Mà tôm hùm cũng có nhiều loại với giá cả khác nhau, chứ không phải chỉ phân biệt dựa vào kích thước.
Con nhà mình mua cũng là con nhỏ thôi, nên không có tiết mục cắt tiết. Cách chế biến rất đơn giản, họ lấy vợt bắt (vì nó giãy mạnh lắm) rồi cho luôn vào nồi. Chờ một lúc thì thu được kết quả thế này đây.
Nhà mình ăn hải sản không chuyên nghiệp nên rất mất thời gian, chắc phải mất 2h mới xong bữa trưa. Chỉ khổ bác tài phải chờ thôi. Mà mời ăn cùng thì bác nhất định không. Ăn uống trời cũng đã chiều, nhà mình chuyển sang địa điểm tiếp theo là Hòn Yến. Nghe tên cứ tưởng là chỗ chim yến ở. (Ở Tuy Hoà thỉnh thoảng cũng gặp nhà nuôi yến, bật loa gọi choe choé suốt, nhưng chắc gọi nhiều nên ra Hòn Yến mình chả gặp con nào.)
Nhìn địa hình thì mình cũng đoán được khi nào thuỷ triều rút sẽ lộ ra một con đường nối ra đảo. Nhưng lúc mình tới đi thì nước vẫn to, không có con đường nào cả (dù mình thấy nước cũng nông, cố lội ra chắc không sao). Ngoài ra gần đó chắc có bãi san hô, nhưng bị khai thác quá mức, nên giờ người có hẳn biển cấm khai thác.
Ở sát bờ, trên đường ra Hòn Yến có một bãi đá. Chắc cũng là dung nham núi lửa hình thành nên hết sức trắc trở. Đá nhọn mà sắc, nhưng tổng thể cả bãi thì lại khá phẳng. Người ta đổi một đám san hô vụn lên đó, mình không thích thế lắm, vì làm mất vẻ đẹp bãi đá, nhưng chắc phải làm thế mới đi được do đá khó đi quá.
Ấy thế mà con gái mình rất thích địa hình đó, cứ đòi tự đi bộ suốt thôi. Địa hình kiểu này khiến nó có nhiều vũng nước, rồi rãnh nước thỉnh thoảng có sóng lại tràn lên. Con gái mình rất thích vầy nước những chỗ đó.
Không ra được Hòn Yến nên nhà mình cũng chỉ ở đó một lúc rồi đi tiếp. Tiếp theo là đến bãi Xép. Đi ô tô nên cũng không rõ khoảng cách thế nào, hơn nữa đường đi lại chủ yếu là đường không làng, trong xã nên cũng khó xác định khoảng cách. Chỉ biết là đi một lúc thì đến nơi.
Bãi Xép nằm trong một khu du dịch, trong đó ngoài bãi tắm còn có phim trường luôn, chính là nơi đã quay một vài đoạn trong phim “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”, giá vào cửa cũng 20k. Chỗ này thì đẹp nhưng bác tài bảo mùa này không đúng mùa của nó lắm, nên chưa chắc đã có hoa vàng cỏ xanh, hơn nữa đang gió to, để bác hỏi xem có cứu hộ không, nếu không có thì cũng không bơi được.
Lúc mình ra đến bãi thì họ cắm biển nguy hiểm, cấm bơi luôn rồi. Lúc ấy gió rất to nên sóng đánh mạnh lắm. Còn mạnh hơn của lúc mình ở gành Đá Đĩa. Nghe bác tài bảo gió ở đây cũng liên quan đến gió mùa đông bắc, lúc nào có tin Hà Nội đón không khí lạnh thì ở đây gió sẽ mạnh như thế.
Sóng đánh mạnh cảm giác thiên nhiên thật hùng vỹ còn con người thì bé nhỏ lạ thường. Gần bãi cát có một mỏm đá, địa hình giống như bãi đá ở Hòn Yến. Đúng lúc sóng lớn, đánh vào bờ ào ào, nước tung trắng xoá. Mình phải tranh thủ chạy ra đó chụp vài kiểu ảnh, mà tiếc là đợt mãi không chụp được đợt sóng nào như ý.
Đứng ở đó mới thấy, con người thật quá nhỏ bé, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào. Thế mà vẫn có một người ra đó câu cá cơ, không biết sóng to thế thì câu được cá gì.
Sóng to gió lớn quá nên chụp ảnh xong là cả nhà mình chuyển sang phim trường ngay. Phim trường hoa vàng cỏ xanh nhưng không phải mùa, nên không thấy hoa vàng đâu, nhưng cỏ xanh thì vẫn còn. Thỉnh thoãng thì có một đám xương rồng (người địa phương gọi là cây bàn chải) và dứa dại mà thôi.
Phim trường ở trên cao, bên cạnh là vách núi, thẳng đứng bên dưới là biển cả. Từ trên cao có thể ngắm cách bờ biển xung quanh. Bờ cát cũng đẹp nhưng không bằng bãi Xép.
Tham quan bãi Xép xong thì cả nhà trở về thành phố, coi như các điểm phía bắc đã đi gần hết (nhà mình bỏ qua một số điểm). Từ đó về thành phố cũng gần, hơn nữa lại đi đường nhựa nên rất nhanh. Về đến thành phố mới hơn 3h chiều, nên cả nhà đi tháp Nhạn chơi luôn.
May mà tháp Nhạn có đường cho ô tô lên (chứ nếu đi bộ nữa chắc không còn sức), phí gửi xe 10k. Trên đỉnh núi Nhạn, có một toàn tháp Chăm, nó giống hầu hết các tháp chăm mà mình biết. Tuy nhiên, điểm khó hiểu là mình nghĩ người Chăm theo đạo Bà La Môn nhưng những gì được thờ cúng trong tháp thì không giống như thế.
Xunh quanh tháp là một khoảng sân rất rộng, có thể tự do tham quan thoải mái, ngắm cảnh thành phố từ trên cao (nhưng thành phố có một điểm khác cao hơn chỗ này). Nhà mình tham quan một lúc rồi đi xuống, vì trời về chiều bắt đầu tắt nắng, mà trên cao lại gió to nữa.
Lúc đi xuống thì có nhờ bác tài dẫn đi ăn bánh canh, hôm trước định đi ăn mà sớm quá họ chưa mở hàng. Bác dẫn ra một cửa hàng bánh canh gần chợ Tuy Hoà, cửa hàng vỉa hè thôi mà khách nườm nượp. Nghe nói ra muộn lúc nữa còn không có chỗ. Lần này bác tài đồng ý vào ăn cùng nhà mình, nhưng nhất định ngồi bàn khác chứ không ngồi cùng.
Bánh canh ở đây là bánh canh hẹ chả cá thu, cách làm khác hẳn bánh canh chả cá ở Phú Quốc, khác cả bánh canh ở Sài Gòn, Huế mà mình đã từng ăn. Mỗi nơi có một kiểu đặc trưng riêng, được cái Phú Yên cũng không ăn cay lắm nên chuyện ăn uống mình không gặp khó khăn gì.
Sau khi ăn bánh canh xong thì nhà mình muốn đi ăn bánh bèo nên bác tài cũng dẫn đi luôn, một quán bánh bèo khác, cũng vỉa hè thôi. Lúc mình đến thì họ bắt đầu mở hàng. Chả biết may mắn thế nào, đúng lúc mình đến đó thì trời bắt đầu đổ mưa, lúc đầu thì nhỏ sau to dần rồi chuyển thành mưa rào. Được cái quán bánh bèo mình ở có bạt che nên không ảnh hưởng gì.
Sau khi ăn uống xong xuôi, nhà mình có qua một cửa hàng bán đặc sản. Phú Yên có nhiều loại đặc sản lắm, hải sản thì có cá ngừ, trên cạn có bò một nắng, cây trồng thì có cà phê, v.v… Nhà mình cũng mua lấy một ít về làm quà thôi, riêng cá ngừ đông lạnh rồi bò một nắng thì không mua.
Sau khi đi một ngày từ sáng đến chiều thì cả nhà về khách sạn nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi đúng nghĩa luôn, vì một ngày tốn quá nhiều sức. Dự định là phục hồi sức lực thì sẽ sang Koi Cafe ngay bên cạnh ngồi uống nước ngắm cá thôi. Khổ nỗi, con gái mình sau một ngày ăn chơi về lại lăn ra ngủ từ rất sớm, chẳng lẽ bế con đi cafe, thế nên cả nhà cũng đành đi ngủ.
Sáng hôm sau cả nhà dậy sớm, vẫn từ 6h nhưng nếu con không dậy cũng đành bế nó theo, vì giờ về đã định rồi, đi muộn như lúc đi máy bay không chờ thì toi. Nhưng được cái hôm trước đi ngủ sớm nên sáng hôm sau cả nhà dậy sớm cả, ai cũng vui vẻ không thấy mệt mỏi gì. Lần này ăn sáng, mình không gọi cháo cá nữa mà chuyển sang bánh mỳ cho con.
Vì cả nhà dậy sớm cùng nhau, nên thời gian khá thảnh thơi, nhà mình gọi hai cốc cà phê ngồi uống thư giãn chờ đến giờ lên đường. Cà phê ở đây khá rẻ, hai cốc này chỉ 30k, nhưng không mạnh bằng phin sữa đá của Highlands được (uống một cốc 2h sáng chưa ngủ được).
Sau khi ăn uống xong thì cả nhà ra sân bay. Hẹn 7h mà bác tài hôm nay đến sớm hẳn (hơn 6:30 đã thấy đến rồi). Ra sân bay thì cả nhà checkin rồi vào phòng chờ luôn, vì thực sự sân bay Tuy Hoà cũng không có gì để tham quan cả. Chỉ có lúc lên máy bay là vui thôi, vì được đi ở sân đúng nghĩa.
Lần này đi về khách có vẻ đông hơn, hàng ghế của mình không có ghế trống nữa. Ngồi cùng nhà mình là một bác, trông như cựu chiến binh, không rõ là đi chơi hay thăm người thân. Bác rất vui tính, con mình thấy chai nước của bác cứ trêu đùa suốt.
Chiều về nhà mình xếp ghế ngồi ở phía dưới, sau cánh máy bay lên rất ồn. (Nhân viên có mời chào mua vé lên trên, hàng 3 thì 99k, hàng 8 thì 49k nhưng mình không mua.) Chỉ khổ con mình, ù quá nên lúc cất và hạ cánh khó chịu cứ khóc ầm lên.
Máy bay bay gần 2h mới về đến Hà Nội, lâu hơn hẳn chiều đi. Lúc về đến Nội Bài mình còn phải chờ xe đến đón nữa. Con gái xuống được máy bay thì thoải mái đầu óc, cứ đẩy hành lý đi suốt thôi à.
Chờ tầm 15 phút thì xe đến đón, chuyến này trở về đúng địa chỉ (lần trước cũng tài xế này đi nhầm ra Láng), lại không bị tắc đường nên mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi. Lúc mình về đến nhà khoảng 12h trưa, nhưng con mình trên đường đi đã ngủ từ lúc nào. Về đến nhà đành để bé ngủ tiếp vậy.
Welcome
Đây là thế giới của manhhomienbienthuy (naa). Chào mừng đến với thế giới của tôi!
Bài viết mới
Chuyên mục
Lưu trữ theo năm
Thông tin liên hệ
Cảm ơn bạn đã quan tâm blog của tôi. Nếu có bất điều gì muốn nói, bạn có thể liên hệ với tôi qua các mạng xã hội, tạo discussion hoặc report issue trên Github.