Leo núi Phú Sĩ

Leo núi Phú Sĩ
Photo by myself

Leo núi Phú Sĩ

Trung tuần tháng 8, 2012

Vừa trở về sau hành trình leo lên đỉnh núi Phú Sĩ. Viết cái gì đó cho chuyến đi này chứ nhỉ!! Chuyến đi này cũng không thấy mệt nhọc gì lắm. Có lẽ do mới đi chơi Tokyo hai ngày liền cũng quen rồi.

Hành trình khởi hành lúc 5h45 ngày 17-8 từ Yokohama. Nhưng thật không ngờ rằng tàu từ Shonandai đi Yokohama sớm nhất cũng vào lúc 5h35. Thật là ngoài dự tính. Vậy là tất cả quyết định sẽ đi chuyến cuối cùng của đêm hôm trước, đến Yokohama sớm mấy tiếng rồi đợi xuất phát.

Khoảng 12h đêm thì đến Yokohama, bây giờ thì làm gì cho hết ngày đây. Không lẽ lang thang ngoài đường mấy tiếng liền. Làm sao mà chịu được. Thôi thì vào tạm quán Media Cafe mà ngồi thôi, nó kinh doanh 24h mà. Quán này cũng như một quán Net, mà máy tính cấu hình thấp quá. Chẳng làm được gì. Chẳng biết máy khác thế nào chứ, máy mình đến IE cũng khó khăn.

Được cái tốc độ mạng cũng không đến nỗi nào. Đầu tiên mình download cs 1.6 về. Không chạy được. Cài patch 23, vẫn không chạy. Thậm chí còn không có một tiến tình nào được sinh ra cho cs. Chán thế! Không có cs thì thôi, nghe nhạc tạm, rồi nằm ngủ một lúc vậy. Được cái quán này có nước uống và nhà tắm free. Nhà tắm thì mình chưa dùng, nước uống thì cũng bình thường, mình chẳng thích gì cả. Nhưng dù sao thì cũng nhờ quán đó mà có chỗ trú ngụ đến sáng.

morning

Sáng sớm hôm sau, sắp đến giờ khởi hành. Gặp Minami Yoshida ở Yokohama trước. Rồi lên xe đến Shinjuku. Cũng chẳng có gì đặc biệt. Có xe đưa đón mình đi mà. Khoảng 7h đến Shinjuku, lấy đồ đạc. Và có một số người lên xe từ Shinjuku nữa. Đến đây mới gặp Tamura. Hoá ra là nữ. Thế mà cả đám cứ tưởng Tamura là đàn ông. Đúng là nhiều chuyện ngoài dự đoán.

Thế thôi, xe lại đưa mình đến núi Phú Sĩ. Theo lịch trình, mình sẽ được đưa lên tầng 5 của núi, còn lại là phải leo bằng chân. Còn chưa đến nơi, thấy anh em mang điện thoại ra nghịch nhiều quá, Minami bảo rằng trên núi sẽ không có điện để nạp đâu. Thôi, hỏng hết cả kế hoạch rồi. Định chụp ảnh không giới hạn mà như thế thì chịu rồi. Tiết kiệm pin thôi, để còn chụp ảnh nữa chứ.

Đường từ Shinjuku lên Phú Sĩ không phải là gần, đi từ sáng mà đến tận 12h trưa mới đến nơi. Tầng 5 núi Phú Sĩ, có mấy nhà hàng. Mình gửi đồ lại đấy rồi bắt đầu hành trình leo núi. Thực sự leo núi thì chỉ leo từ tầng 5 trở lên. Không phải là leo hoàn toàn từ chân núi. Cũng phải thôi. Nếu leo từ chân thì không biết bao giờ mới lên được đến đỉnh.

Gọi là leo núi nhưng thực ra là có đường đi hết rồi. Chỉ đi theo đường đấy thôi. 1h bắt đầu leo, không có thời gian mà ăn cơm trưa nữa. Đúng là khổ ngay từ đầu.

start

Lúc đầu leo núi thì đường đi cũng giống như ở chỗ mình ở, không gập ghềnh lắm. Đường đi tương đối bằng phẳng. Sau rồi đường dốc dần. Kế hoạch là 7h sẽ lên đến tầng 8, rồi ngủ lại đấy, 1h dậy rồi leo tiếp lên đỉnh núi ngắm bình minh. Giờ mình nhận ra rằng, đoàn của mình thì trừ người Việt Nam ra còn lại là phụ nữ hết. Hoá ra phụ nữ Nhật thích leo núi hơn đàn ông. Chắc đàn ông thì thích ra biển hơn !?!? Không sao, đoàn có phụ nữ thì cứ từ từ mà đi. Họ còn đi được cơ mà mình chẳng lẽ lại không.

Leo lên đến tầng 8 thật cũng không phải là dễ dàng. Đoạn đường rất dài. Hơn nữa, người Việt mình lại hổ báo quá, toàn đi vượt lên, mấy lần còn vượt qua cả hướng dẫn viên. Bao nhiêu lần bị nhắc nhở phải đi cuối cùng. Phải đi sau đám phụ nữ, đúng là khó chịu, muốn đi nhanh mà không được. Cả một đoạn đường dài cứ phải đi chậm!

Đường đi lúc đầu thì bằng, về sau dốc hơn. Còn có một đoạn thì đường đá gập ghềnh, đoạn này thì đúng nghĩa leo núi hơn. Nhưng mà chỉ là một đoạn ngắn. Phần lớn đường đi chủ yếu là đường đi bộ lên dốc. Cũng hơn trơn, do bề mặt toàn cát sỏi chứ không cứng rắn. Nhưng mà chả sao. Đường núi trơn hơn mình cũng đi rồi. Đường như thế cũng không có gì khó khăn cả.

Lúc đầu, để giảm tải bớt hành lý mang theo, tất cả mặc hết quần áo chống lạnh và chống mưa. Đi được một lúc nóng hết cả người. Lại phải cởi ra. Nhưng mà cho chỗ quần áo này vào ba lô thì ba lô nặng hơn hẳn. Ít nhất thì cũng là cảm giác như thế.

Càng lên cao không khí càng lạnh. Cái này thì mình biết rồi. Nhiều lúc ngồi nghỉ, gió thổi, lại đang ra mồ hôi nữa. Lạnh quá! Nhưng mà không khí loãng thì mình chưa thấy. Vẫn thấy bình thường. Đâu có khó thở hay dấu hiệu này của việc thiếu Oxy đâu. Lên cao rồi, nhiều khi đi xuyên qua mây. Sương khói mù mịt. Nhìn lên nhìn xuống đều không thấy đường.

cloud

Từ trên núi cao nhìn xuống phố dưới thung lũng, phong cảnh cũng rất là đẹp. Nhà cửa đường phố trở nên nhỏ bé, lại có mây mù bao phủ. Trông mờ ảo, cảnh tượng không phải ở đâu cũng có thế nhìn thấy được. Đáng tiếc máy ảnh của iPhone không thể chụp ở cự ly xa được vì không có zoom quang!

valley

Lúc gần lên đến tầng 8 còn có mưa, mưa không phải là nhỏ. Lúc ấy đã mệt rồi còn mưa gió nữa. Leo núi liên tục mấy tiếng liền, đường dốc, gió to, mưa lớn. Bây giờ nghĩ lại không hiểu động lực gì đã giúp mình leo lên được.

Leo lên đến tầng 8, lúc ấy là khoảng 7h, trời tối rồi. Vào đến khách sạn, bọn này còn lắm thủ tục. Dry check. Bắt thay hết quần áo ướt ra. Không mặc quần áo khô thì không cho vào. Mà gọi là khách sạn nghe hay thôi chứ, nó chỉ là căn nhà nhỏ dựng tạm trên núi. Cũng phải thôi, chắc căn nhà này được dựng trong mùa leo núi chứ ở sườn núi thế, nhà nào có thể chịu được mưa gió tuyết của mùa đông.

Nhà nhỏ thôi, mà có mấy chục khách đến ở. Mình thấy ít nhất 3 đoàn đến đấy, phải khoảng 70 người. Chỗ ngủ thì chật hẹp, chỉ đủ không gian để ngồi chứ làm sao mà đứng được. Trong điều kiện ấy thì mình nghĩ ra cách di chuyển hay nhất chính là lăn trong phòng. Mình ở cùng với Phú, lúc sau có thêm cặp 1 nam 1 nữ nữa được xếp vào. Thôi, ngủ tạm vậy, giữa núi rừng, có chỗ như thế là tốt lắm rồi.

Ở đây thì được phục vụ cơm tối. Nó phát mỗi người một suất, ai cũng giống ai, chẳng có lựa chọn nào khác. Mà mình cũng chẳng hợp với kiểu thức ăn này. Mà ăn tối cũng phục vụ theo lượt, mỗi đoàn một lượt khác nhau nữa. Lúc ăn xong khoảng 8h, đi ngủ đến 1h phải dậy để chuẩn bị leo tiếp. Nhưng mà, lên đến đây mình mới biết rằng, ở đấy có ổ điện, có thể nạp điện thoại được.

Chắc do leo núi mệt nên ngủ rất là dễ dàng. Nhưng đến khoảng 1h kém 15 thì mình thức. Chẳng biết là do nguyên nhân nào nữa, người khác đã thức và đang chuẩn bị gây ồn ào hay nguyên nhân nào khác. Nhưng lúc dậy, điện thoại mình đã bị rút ra từ bao giờ. Mấy tiếng liền không nạp thêm được gì. À, ít nhất thì điện vẫn thế chứ không bị hao đi.

Vừa ngủ dậy, đầu đau kinh khủng. Không phải do cảm lạnh vì điều kiên như thế thì lạnh làm sao được. Cũng có khi do thiếu Oxy vì đông người tập trung vào không gian nhỏ hẹp. Mình cũng chẳng rõ, cứ làm tạm hai viên Panadol cảm cúm. Không biết là tác dụng của thuốc hay là do ra ngoài đủ Oxy mà mình leo được một lúc thì lại cảm thấy bình thường, không còn đau đầu nữa.

Tiếp tục hành trình leo núi. Cần phải leo đến đỉnh trước bình minh để còn kịp nhìn mặt trời mọc. Lần này thì biết rồi, tất cả đều đi chậm lại ở cuối đoàn chứ không vượt lên nữa. Mà trời tối thế vượt lên thế nào được. Leo núi trong đêm tối thế, mình lại nghĩ đến cuộc hành quan ban đêm, không rõ là nghe từ đâu nhưng hình như là khá nổi tiếng.

Leo núi trong đêm tối cũng rất hay. Tất nhiên là không nhìn thấy mây, nhưng mà nhìn xuống phố dưới thung lũng đang lên đèn, cảnh tượng đêm cũng rất huy hoàng. Phải nói là đẹp, cơ hội nhìn khung cảnh như vậy không có nhiều đâu. Đi trong đêm ai cũng có đèn. Nhìn lên nhìn xuống, không nhìn thấy người, chỉ thấy đèn nối tiếp nhau thành một đoạn dài. Mà được đi thì ngoằn ngoèo, nhìn đoàn người như kiểu con rắn phát sáng đang trườn trên sườn núi.

night

Leo gần đến nơi mình đã thấy phía đông hừng sáng. Mặc dù chưa thấy mặt trời nhưng mà sắp bình minh rồi. Đường còn lại cũng không phải là gần, không nhanh thì không kịp ngắm mặt trời mọc mất.

sunlight

Mình lo lắng cũng bằng thừa, người ta đã tính toán lịch trình thì không sai. Lên đến nơi vẫn chưa bình minh thật. Nhưng lúc đấy lại có mưa lất phất, và hướng dẫn viên bảo rằng có thể sẽ không thấy mặt trời do thời tiết. Thôi thì cứ đợi thôi. Nhưng mà đông người thật đấy. Không thể tìm đâu ra được một chỗ đắc địa.

crowd

Mà chỗ mình chờ mặt trời cũng vẫn chưa phải là đỉnh cao nhất. Lúc leo lên có đi vòng qua miệng núi lúc trước phun trào dung nham. Minami còn bảo trong đó tuyết. Mình chả thấy giống tuyết gì cả. Thấy giống như mấy viên đá vôi trắng thôi. Nhưng mà hoá ra là băng đá thật. Không thể tin được, trong miệng đá chưa tan mà sao ở xung quanh không hề có băng đá.

Đúng là mặt trời mọc nhìn từ núi cao cũng khác hẳn. Và bình minh trên núi Phú Sĩ cũng đẹp. Thảo nào bao nhiêu người leo lên đỉnh Phú Sĩ chỉ để ngắm mặt trời mọc. Mặt trời xuất hiện từ từ. Hôm ấy, phải đợi lúc lâu mặt trời mới không bị mây che nữa. Cũng không biết lúc nhìn thấy mặt trời là đúng bình minh hay là bình minh từ trước rồi, lúc đấy mới thấy mặt trời thôi. Nhưng mà không sao, nhìn thấy mặt trời là tốt rồi. Trong điều kiện thời tiết ngày hôm đó, mặt trời cũng không xuất hiện lâu, chỉ được một lúc rồi lại bị mây che khuất. Có thể thấy mặt trời đã là may mắn rồi.

sun

Lúc mới lên tới nơi, trời còn chưa sáng hẳn, vẫn tối và có phần âm u do mây mù và sương khói. Nhưng rồi bình minh, không gian sáng dần lên. Lúc đầu, phía đông sáng hồng, từ nhạt rồi chuyến sang đậm. Rồi những ánh nắng chiếu sáng những đám mây xung quanh. Rồi những đám mây tầng dưới cũng được chiếu sáng, vùng sáng cứ rộng dần, nhưng mà rất chậm.

sun

Rất khó để nhìn thấy sự thay đổi độ sáng, nhưng một lúc sau thì có thể thấy trời đã sáng rõ. Không gian lúc ấy rất đẹp. Phải nói là bầu trời lúc bình minh, từ hồng chuyển sang xanh, tất cả màu sắc, ánh sáng đều rất hài hoà. Chẳng biết miêu tả thế nào cho hết được khung cảnh lúc bấy giờ…

Phú Sĩ là một núi lửa. Xung quanh miệng núi có rất nhiều điểm cao. Nó không phải chỉ có 1 đỉnh duy nhất. Chỗ đứng ngắm bình minh vẫn chưa phải là chỗ cao nhất. Nhưng không ai leo lên chỗ cao nhất để ngắm bình minh cả. Vì chỗ ấy chật hẹp, không nhiều người đứng được, hơn nữa, chỗ ấy có tầm quan sát về sườn đông hơi thấp.

volcano

Ngắm mặt trời xong thì leo lên đấy thôi. Vì đường chật hẹp lên phải xếp hàng. Mà mãi mới lên được, leo đoạn đường vừa dốc vừa trơn vì cát sỏi. cũng chỉ kịp chụp 2 bức ảnh rồi xuống ngay. Mình còn chưa kịp nhìn sang sườn bên kia. Lúc trước nhìn thấy có mấy dãy núi, thiên nhiên có vẻ hùng vĩ. Nhưng mà không sao. Lúc đi về vẫn có thể nhìn được.

Hành trình leo lên chỉ đến thế thôi. Lúc bây giờ mới khoảng 6, 7h gì đấy. Rồi tất cả leo xuống. Trước hết là leo xuống khách sạn tầng 8, ăn sáng ở đấy rồi mới xuống tiếp. Leo lên thì lâu chứ leo xuống thì nhanh hơn nhiều. Một tý thì đã xuống đến nơi.

Tưởng bữa sáng có gì, chỉ là cơm hộp có cá biển. Đồ hải sản mình đã không thích, cá thì lại càng không? Ăn sáng mà nhiều lúc mình tưởng không nuốt nổi. Nhưng mà không hiểu sao lại vẫn cứ xong. Thật là kỳ diệu. Xong xuôi rồi tất cả lại trở xuống, mục tiêu là đi thẳng xuống tầng 5. Từ lúc này thì hướng dẫn viên không còn là người dẫn đường nữa mà trở thành người đi cuối cùng.

Đường đi xuống thì không có gì đặc biệt trừ một điều. Đoàn cùng đi có 2 phụ nữ, mà có vẻ như Minami và Tamura đều không có khả năng đổ đèo nhanh. Thế mà sinh viên ta hổ báo quá cơ. Đổ đèo cứ ầm ầm, đến nơi ngồi nghỉ trước. Tamura đi sau, lúc cô ấy đến, các bạn nghỉ chán hết rồi, người ta thì vừa đến lại phải đi tiếp. Hổ báo thế để làm gì, không giảm tốc đi một chút được sao. Mình đã nói mấy lần mà chả ăn thua gì.

Nhưng mà cuối cùng cũng xuống đến tầng 5. Phải nói là đi nhanh. Mà đi xuống đúng là có phần mệt hơn đi lên. Không biết là do xuống nhanh hơn hay là lý do nào khác. Xuống đến đây là có xe đưa đón rồi.

Hành trình leo núi chỉ đến đây thôi. Tất nhiên là Tour vẫn chưa kết thúc. Nhưng mà về sau không có gì hay. Mình cũng chẳng biết viết vào…

Tôi xin lỗi nếu bài viết có bất kỳ typo nào. Nếu bạn nhận thấy điều gì bất thường, xin hãy cho tôi biết.

Nếu có bất điều gì muốn nói, bạn có thể liên hệ với tôi qua các mạng xã hội, tạo discussion hoặc report issue trên Github.